Sở Nhược Đình dẫn người Thanh Kiếm Tông đến gò Côn Luân.
Nàng chờ tới nửa đêm mới lén lút mở cửa gò rồi rón rén vô.
Đêm nay vốn không có tuyết rơi nhưng giây phút nàng đặt chân vào gò Côn Luân, bông tuyết bất chợt rơi ào ào xuống.
Quả nhiên Nhạn Thiên Sơn biết nàng đã về.
Sở Nhược Đình chột dạ ghê gớm.
Nàng quen cửa quen nẻo đến phía ngoài nhà tranh. Cửa sổ đóng chặt, dưới hiên treo ngọn đèn giấy đu đưa giữa đêm tuyết, nó tỏa sáng nhàn nhạt như thể đang chỉ đường về cho khách phiêu bạt.
Sở Nhược Đình chần chừ giây lát rồi khom lưng gom tuyết dưới đất, làm xong nàng mới đẩy cửa nhà tranh.
Ánh nến cháy leo lét trên bàn phản chiếu góc mặt nghiêng nho nhã của nam tử áo xanh. Hắn cầm một quyển sách, đôi mắt giấu trong bóng tối.
Sở Nhược Đình nhẹ nhàng bước tới phía sau Nhạn Thiên Sơn, nàng vòng tay ôm cổ hắn và hít thật sâu hương lá trúc đắng đắng trên người đối phương. Cô gái cười tủm tỉm, “Thiên Sơn, ta về rồi.”
Hồi lâu sau, Nhạn Thiên Sơn thốt ra tiếng “ừm” vô cảm.
Sở Nhược Đình căng thẳng.
Nàng biết mình đuối lý bèn lí nhí hỏi, “Người giận hả?”
Ngón tay thon dài của Nhạn Thiên Sơn lật sách, giọng hắn hững hờ tựa mây gió, “Không.”
Còn dám nói không!
Sở Nhược Đình vội móc ra bé người tuyết mình vừa nặn rồi đặt trên bàn sách, bé người tuyết tức khắc vụng về nhảy múa.
Nhạn Thiên Sơn thầm liếc một cái.
Lại liếc thêm cái nữa.
Cuối cùng hắn nhịn hết nổi mà duỗi tay cầm bé người tuyết.
Sở Nhược Đình hơi mỉm cười, nàng dán lấy lưng Nhạn Thiên Sơn và thở dài bên tai hắn, “Ta biết đưa Thanh Kiếm Tông tới gò Côn Luân sẽ quấy rầy người tu luyện, vì họ đâu phải đệ tử người. Nhưng…ta không tin ai khác, chỉ người mới khiến ta bớt lo chuyện mai sau. Hiện giờ kẻ thù của ta nhiều vô số kể, ngộ nhỡ có bọn gian ác nào tiêu diệt toàn tông môn thì ta chẳng còn mặt mũi nhìn phụ mẫu dưới chín suối.”
Khắp thế gian này, nàng tin mỗi mình hắn.
Sở Nhược Đình đã tính toán sẵn, “Ta tạm gửi gắm Thanh Kiếm Tông ở đây tránh sóng gió. Bao giờ mọi chuyện xong xuôi, ta sẽ dẫn họ đi thành lập môn phái mới.”
Nhạn Thiên Sơn thầm nghĩ: Công cuộc tu luyện của ta đã bị quấy nhiễu từ khoảnh khắc nàng xâm nhập gò Côn Luân.
Ngón tay hắn khẽ lật sách, “Gò Côn Luân rộng lớn, ta không để bụng việc này.”
Đồng môn nàng lương thiện nên cho họ bầu bạn với Thanh Thanh lẫn A Trúc cũng tốt thôi.
Sở Nhược Đình lại áy náy trước những lời đó.
“Lòng ta loạn lắm.” Gương mặt thiếu nữ đượm vẻ cô đơn, nàng cọ cằm vào vai hắn. “Không biết thằng khốn nào trộm hài cốt cha mẹ ta, đất Tái Tức thì vẫn bặt vô âm tín.”
Nhạn Thiên Sơn nghe vậy liền ngỡ ngàng, “Trộm hài cốt thì làm được gì?”
“Ai biết.” Sở Nhược Đình phẫn nộ cắn răng. “Khi tra được kẻ nào làm, ta chắc chắn sẽ chém hắn thành ba khúc cho hả giận.”
Nàng lắc nhẹ người đàn ông mình đang ôm, giọng nói nhu mì hơn hẳn, “Thiên Sơn, đừng giận nha. Ngoại trừ Kinh Mạch, ta sẽ không dẫn ai khác tới gò Côn Luân nữa.”
Ban nãy Nhạn Thiên Sơn trưng ra bộ mặt lạnh tanh cốt để nàng dỗ thôi. Mục đích thành công là hắn mềm lòng ngay, lòng bàn tay ấm áp của hắn bao phủ bàn tay mềm mại của nàng và áp nó lên mặt mình, “Bao giờ nàng đưa Kinh Mạch về?”
Sở Nhược Đình đáp, “Lát nữa ta đi luôn.”
Nhạn Thiên Sơn mím đôi môi mỏng.
“Mai đi vậy!” Sở Nhược Đình hấp tấp sửa lời, “Đêm nay ta sẽ ở bên người.”
Sắc mặt Nhạn Thiên Sơn thờ ơ như chả bận tâm nàng ở bên hắn hay không, “Ta đã dùng pháp thuật chữa mắt cho Tuân Từ, nhưng muốn hắn sáng mắt thì còn thiếu một thứ.”
Thập Cửu bảo vệ tròng mắt Tuân Từ rất cẩn thận, Nhạn Thiên Sơn dễ dàng dùng Dưỡng Nguyên Trận gắn chúng lại.
Sở Nhược Đình chớp chớp mắt, “Thứ gì thế?”
“Nước mắt Hồng Giao[1].”
Nước mắt Hồng Giao là một trong các bảo vật Sở Nhược Đình phải tìm cho Hách Liên U Ngân. Hồi trước nó là vật trang trí trên chiếc nhẫn của chủ nhân Huyền Lôi Đà, hiện tại nó nằm trong xó xỉnh nào đấy ở phòng luyện khí.
Dù sao mai Sở Nhược Đình cũng đi Vô Niệm Cung, nàng gật gù, “Ừ, ta biết rồi.”
Nhạn Thiên Sơn từ tốn kể, “Ta đã phế bỏ tu vi của Huống Hàn Thần.”
Sở Nhược Đình hoảng sợ nói, “Thiên Sơn! Chuyện đó…”
“Hắn chuyển sang tu luyện Vân Phách Kỳ Sao, khả năng thiên phú giúp tu vi hắn tăng lên nhiều.” Ánh mắt Nhạn Thiên Sơn dừng trên trang sách mà hắn đọc chẳng vô lấy một chữ.
Đáy lòng hắn bỗng nảy sinh nỗi buồn bực, là kiểu buồn bực dù Sở Nhược Đình có dùng người tuyết cũng không dỗ nổi.
Sở Nhược Đình hiểu lầm tu sĩ chính đạo chướng mắt dân tà ma ngoại đạo. Nội tâm nữ tử chùng xuống, nàng vội vã vòng đến trước mặt Nhạn Thiên Sơn nhằm xem thái độ hắn.
Nhạn Thiên Sơn sở hữu gương mặt cực kỳ đẹp.
Từng đường nét như tranh vẽ, trong sáng tựa ánh trăng.
Tục ngữ nói ngắm mỹ nhân dưới đèn thì càng ngắm càng lên tinh thần; giờ coi như Sở Nhược Đình đã hiểu ý câu nói ấy.
“Xin lỗi, ta toàn đoán bừa.”
Nhạn Thiên Sơn lại lật sách, nặng nề hỏi, “Nếu ta nói mình phái Huống Hàn Thần, Du Nguyệt Minh, với Tạ Tố Tinh đi tìm đất Tái Tức thì nàng có bất mãn không?”
“Làm gì có!” Sở Nhược Đình xua tay ra vẻ ghét bỏ. “Một đám tốn cơm tốn gạo, xua bọn họ đi là tốt nhất, cho đỡ ăn không ngồi rồi ở gò Côn Luân.”
Lớp băng trong đôi mắt Nhạn Thiên Sơn tan chảy, hai mắt hắn lấp lánh giống sao trời.
Sở Nhược Đình kéo tay nam tử ra rồi ngồi vào lòng hắn.
Nhạn Thiên Sơn lặng thinh song hắn đặt sách xuống và ôm chặt vòng eo thon.
Tuyết rơi trắng xóa ngoài nhà tranh, gió đêm len lỏi vô trong qua khe cửa sổ. Ánh nến chập chờn chiếu cái bóng sẫm màu của hai người đang thân mật ôm ấp lên tường.
“Thiên Sơn, người có nhớ ta không?”
Sở Nhược Đình nghiêm túc hỏi trong lúc nâng khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt đôi bên giao nhau.
Nhạn Thiên Sơn chẳng thể trốn ánh mắt sáng rực kia, mặt hắn đỏ ửng.
Sở Nhược Đình nở nụ cười, nàng hôn lên bờ môi mềm của hắn.
Ban đầu Nhạn Thiên Sơn còn rụt rè cụp mắt, đến hồi cái lưỡi mềm cạy môi hắn để xông vào trong miệng thì hơi thở hắn dần rối loạn.
Nhạn Thiên Sơn hé miệng, cho phép cái lưỡi nghịch ngợm tiến vô. Tay phải hắn giữ gáy nàng, lưỡi quấn lấy lưỡi nàng và mạnh bạo mút, hắn nếm được hương mộc lan thơm ngọt.
Nụ hôn kéo dài thấm đượm tình cảm từ cả hai người.
Sở Nhược Đình lột bỏ chiếc áo xanh của hắn – phơi bày bộ ngực rộng lớn cường tráng – ngón tay nàng vân vê đầu v* hồng phớt.
Nhạn Thiên Sơn khẽ rên.
Hắn chau mày với gương mặt lạnh lùng nhuốm màu tình dục, đùi hắn chà đóa hoa đẫm nước như đang trả thù bàn tay hư hỏng của nàng.
Gió mát cùng ánh sáng từ tuyết vượt qua cửa sổ, bao phủ đống quần áo xanh đỏ nằm ngổn ngang đầy đất.
Nhạn Thiên Sơn vốn định đè Sở Nhược Đình trên bàn sách nhưng hắn nhớ nàng chê bàn này cứng quá. Thế là hắn bế nàng lên giường tre, vừa hôn cánh môi anh đào vừa phủ tay lên bầu ngực căng tròn mà ra sức xoa bóp.
Hắn thật lòng nhớ nàng, nhớ tận xương tủy.
Dù trong khoảng thời gian qua nàng liên tục nhét đàn ông vào gò Côn Luân thì hắn cũng chỉ biết thở dài và dỗi cho nàng dỗ dành bù.
Sở Nhược Đình nằm trên giường tre với dáng vẻ gợi cảm tột cùng.
Nàng ôm cổ Nhạn Thiên Sơn, hai chân kẹp eo hắn, còn tích cực dùng bông hoa đẫm nước cọ xát quy đầu cong cong thô to. Thiếu nữ hiền dịu nỉ non, “Thiên Sơn…”
Quy đầu tiết ra chất lỏng kết hợp với mật hoa, nó chọc tới chọc lui hai cánh môi âm hộ ướt át.
Nhạn Thiên Sơn bạnh cằm, bao kiên nhẫn mất sạch. dương v*t chèn vô cái lỗ nhỏ khít rịt và tấn công con đường tràn trề nước mật từng chút một.
Vật đàn ông kia đã to còn cứng, Sở Nhược Đình thích cảm giác được hắn lấp đầy.
Nàng bám lấy cổ hắn, năm ngón tay vẽ những vệt đỏ trên tấm lưng trắng nõn của nam tử. Mỗi cuộc công kích từ Nhạn Thiên Sơn đều khiến nàng đạt khoái cảm khó tả, Sở Nhược Đình vô thức phát ra tiếng rên quyến rũ.
Nhạn Thiên Sơn đứng cạnh giường tre trong chốc lát rồi rút khỏi người nàng. Hắn vòng ra sau lưng Sở Nhược Đình, ôm nàng vào lòng, tay trái nâng một chân nàng lên và tiến vào lần nữa từ bên cạnh.
Làm vậy giúp hắn được sờ đôi chân cân xứng cùng lúc với mạnh mẽ thọc vô nơi sâu nhất.