U Nhiêm đã chết, pháp thuật nó thi triển hoàn toàn bị phá giải.
Sở Nhược Đình phá mắt trận, phía trước lập tức xuất hiện một đường hầm, đường hầm dẫn tới mặt đất, luồng ánh sáng bất ngờ chiếu vào huyệt động tối đen.
Sở Nhược Đình hơi hơi nheo mắt.
Sau khi thích ứng với ánh sáng, nàng nhặt xiêm y lên, dùng trâm ngọc cố định búi tóc, chỉnh trang lại y phục.
"Sở Nhược, nàng nhìn xem."
Du Nguyệt Minh cũng đã khôi phục dáng vẻ công tử cao quý, hắn chỉ vào thi thể U Nhiêm, thì thấy quả cầu đang phát sáng từ miệng nó bay ra, lơ lửng giữa không trung.
Thi thể U Nhiêm theo gió hóa thành cát bụi.
Sở Nhược Đình ngẩn người, "Đây là cái gì? Yêu đan?"
Du Nguyệt Minh chộp lấy quả cầu cỡ ngón tay cái vào trong tay, không nhìn ra điều gì. Hắn xoay người đưa cho Sở Nhược Đình, "Trước nay ta chưa từng thấy qua yêu đan nào như vậy. Nhưng đồ xuất hiện bí cảnh Linh Chân đều rất hữu dụng, nàng giữ lại đi."
Sở Nhược Đình cũng không thấy xấu hổ, thoải mái hào phóng tiếp nhận quả cầu, quay qua nói với hắn: "Đa tạ Du thiếu chủ."
Du Nguyệt Minh cảm thấy hơi đau lòng.
Ngẫm lại khoảnh khắc nàng vẫn còn trần trụi ôm cổ hắn, ở bên tai hắn dịu dàng ngâm nga: Nguyệt Minh......
Chỉ mới nhớ lại gương mặt mị hoặc của nàng khi ấy, Du Nguyệt Minh đã cảm thấy bụng dưới hơi căng trướng, miệng đắng lưỡi khô.
Hắn nhịn không được nhích gần đến chỗ Sở Nhược Đình, muốn hôn lên cánh môi mềm mại ngọt ngào của nàng, nhưng Sở Nhược Đình lại tránh né.
Chóp mũi Du Nguyệt Minh cọ qua gương mặt non mềm của nàng, đáy lòng xuất hiện mất mát.
"Du thiếu chủ." Sở Nhược Đình xoay người, chỉ chừa cho hắn một bóng lưng lãnh đạm cô độc, "U Nhiêm đã chết rồi."
Sắc mặt Du Nguyệt Minh trầm xuống.
Đúng vậy, U Nhiêm đã chết rồi, bọn họ không cần diễn kịch nữa.
Nhưng vì sao lại thấy luyến tiếc như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì, Sở Nhược Đình là người phụ nữ đầu tiên của hắn?
"Sở Nhược......" Quạt xếp trong tay Du Nguyệt Minh cứ khép lại mở, mở lại khép.
Hắn muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên mở lời như thế nào.
Sau một hồi lâu, hắn mới có đủ dũng khí nói: "Sở Nhược, về sau nàng đi theo ta đi."
Sở Nhược Đình nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái, trầm giọng nói: "Ta đi theo ngài, có phải sẽ giống đám thị nữ trước đó của ngài? Thứ cho ta, ta không thể tiếp nhận thân phận như vậy."
Du Nguyệt Minh cau mày, buột miệng thốt ra: "Chẳng lẽ nàng còn muốn trở thành chính thê của ta?"
Vừa dứt lời, hắn liền hối hận.
Nhưng sự kiêu ngạo trong xương cốt lại không cho phép hắn lập tức cúi đầu xin lỗi.
Sở Nhược Đình nhịn không được cười cười, "Thì sao nào?" Nàng xoay người lại, không kiêu ngạo không siểm nịnh, "Du thiếu chủ, việc này chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, ngài không cần phải bận tâm. Sở Nhược chỉ là tán tu vô danh, mà ngài, là thiếu chủ của Du thị Bắc Lộc, ta và ngài không phải người cùng một thế giới. Chút đạo lý này, Sở Nhược vẫn hiểu được."
Nàng nào dám mơ ước trở thành chính thê của hắn.
Ngay cả Kiều Kiều đời trước cũng không đủ tư cách trở thành chủ mẫu của Du thị.
Du Nguyệt Minh nắm chặt cây quạt, tâm loạn như ma.
Sở Nhược Đình lại thản nhiên bồi hắn thêm một đao, thuận miệng hỏi: "Du thiếu chủ và tam tiểu thư Lâm thị chẳng phải đã sớm định hôn ước rồi sao?"
Toàn thân Du Nguyệt Minh cứng đờ.
Hắn rũ mi mắt, "......Đúng vậy."
"Là vậy đó." Sở Nhược Đình gật đầu, "Gia thế hai người tương đương, trai tài gái sắc, đúng là một cuộc nhân duyên tốt đẹp."
Du Nguyệt Minh nói: "Ta không thích tam thiểu thư Lâm gia."
"Du thiếu chủ, quan hệ thông gia giữa hai thế gia danh giá không được quyết định bởi việc ngài thích hay không thích." Sở Nhược nhấn mạnh, "Quên chuyện này đi, coi như ngài và ta chưa từng quen biết."
Nói xong, nàng xách váy đi vào đường hầm, không quay đầu lại.
Du Nguyệt Minh một mình đứng ngây ngốc tại chỗ.
Từng câu từng chữ của Sở Nhược đâm thẳng vào tim hắn, hắn không thể tìm ra một cái cớ để phản bác.
Lai lịch Sở Nhược không rõ ràng, còn sở hữu phương pháp song tu nghịch thiên, cha hắn, mẹ hắn và tổ phụ hắn dù thế nào cũng chắc chắn không để hắn bừa bãi thành thân với một tán tu vô danh. Chuyện liên quan đến Du thị không do một mình hắn định đoạt, hắn được chú định phải nên duyên với tam thiểu thư Lâm thị ở Đông Tô hoặc là liên hôn với người của Nam Cung gia, lấy chuyện này để củng cố địa vị tam đại thế gia.
Cứ coi như Sở Nhược không danh không phận miễn cưỡng đi theo hắn, thì phải sống dưới thân phận gì chứ? Thị nữ? Tiểu thiếp?
Hắn mê luyến thân thể của nàng, muốn giữ nàng bên cạnh mình, nhưng lại quên mất nàng cũng là tu sĩ. Mục tiêu nàng suốt đời theo đuổi là có thể xé rách hư không vươn tới Thiên Đạo trường sinh.
Kết quả tốt nhất là nên phân rõ giới hạn với Sở Nhược, chôn sự việc đã xảy ra mấy ngày nay xuống đáy lòng, cứ để thời gian quấn trôi nó đi.
____
Sở Nhược Đình không có bất cứ tình cảm đặc biệt gì với Du Nguyệt Minh.
Nàng chỉ nhớ tới đời trước, thời điểm nàng chật vật nhất đáng thương nhất, hắn đã bố thí cho nàng một viên linh thạch.
Bỏ qua chuyện Du Nguyệt Minh, Sở Nhược Đình đi thẳng về phía đông.
Trên đường gặp phải mấy con yêu thú cấp thấp, nàng chỉ cần dùng hai roi đã giải quyết xong. Da lông, xương cốt yêu thú cũng là một nguyên liệu không tồi dành cho việc luyện khí, ngay cả máu thịt của chúng cũng có thể dùng để luyện chế đan dược.
Mới qua hai ngày, Sở Nhược Đình đã thu thập một đống da lông yêu thú, cùng linh thực cấp thấp nhét đầy ba cái túi trữ vật đã mang theo trước đó.
Mới vừa bắt được một con yêu thú kiến lửa cấp thấp, thì bỗng khu rừng bên cạnh truyền ra âm thanh nói chuyện.
Sở Nhược Đình ẩn đi, hai kiếm tu có tu vi không sai biệt lắm với nàng đi tới. Nhìn qua có vẻ hai người là đồng môn, vừa đi vừa trò chuyện: "Sao vận khí hai huynh đệ chúng ta lại kém như vậy nhỉ, tới đây đã năm ngày rồi mà một chút đồ đáng giá cũng chưa gặp được."
Một người khác nói: "Ài, cơ duyên khó cầu."
"Huynh nói xem, tiểu nha đầu Thanh Kiếm Tông kia sao vận khí lại tốt như vậy? Mới hai ngày, nàng ta đã tìm ra nhất phẩm tiên khí Trói Long Tác rồi!"
"Thật là, không có so sánh thì sẽ không thấy đau thương!"
"Không nói nữa, mau đi tìm những thứ khác thôi, nói không chừng chúng ta cũng có thể tìm được một món Tiên Khí!"
"......"
Hai người dần dần đi xa, sắc mặt Sở Nhược Đình trắng bệch, từ sau thân cây bước ra.
Trói Long Tác đã bị Kiều Kiều tìm thấy rồi.
Sở Nhược Đình nhìn một đống rác rưởi trong túi trữ vật chỉ biết cười khổ.
Ngay cả khi nàng chiếm trước tiên cơ, biết rõ cốt truyện cũng không thể so được với khí vận của nữ chủ, con cưng Thiên Đạo.
Sở Nhược Đình ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, đáy lòng đột nhiên nảy sinh cảm giác vô lực. Tựa như đời trước, dù cho nàng nỗ lực như thế nào, thì có thúc ngựa cũng không đuổi kịp người khác.
Nàng thở dài, con kiến lửa vừa bắt được phá hỏng túi trữ vật! Một đống lớn thi thể linh thú cùng hoa cỏ linh tinh rơi ra, mùi hôi bốc lên, chất thành một đống rác như ngọn núi nhỏ.
"Chạy đi đâu!"
Sở Nhược Đình quá tức giận, vung tay cho con kiến lửa kia một roi, lại không cẩn thận ném luôn viên hạt châu trong tay áo ra.
Viên châu lăn đến gần con kiến lửa, đột nhiên cử động. Ánh sáng màu xanh lá long lanh lóe lên, chụp con kiến lửa vào trong quả cầu.
Sở Nhược Đình dụi mắt.
Nghi ngờ bản thân vừa bị hoa mắt.
Quả cầu kia...... Vừa rồi có phải nó vừa vươn một chiếc móng vuốt nhỏ ra không?
Vẫn còn đang nghi hoặc,quả cầu kia lại lăn đến bên cạnh "Đống rác", thanh quang lập loè hai lần, hút cả một "Đống rác" như núi vào quả cầu.
Sở Nhược Đình nhìn đến ngây người.
Nàng chộp quả cầu vào trong tay, tách một sợi thần thức đi thăm dò, thần thức vừa đụng tới quả cầu thì không thể tiến vào nữa. Điều này chứng minh rằng, quả cầu này không phải trữ vật không gian, cũng không phải không gian giới tử(*).
(*)Không gian giới tử được chia thành nhiều loại như: dùng để chứa vật sống, chứa đồ, thậm chí là có thể chứa cả một không gian...Sở Nhược Đình tức giận, bắt lấy viên cầu lắc mạnh: "Nhổ đồ vật ra cho ta! Ta đã cực khổ săn giết yêu thú, đào linh thực, đều là thứ có thể bán đi lấy tiền có biết không! Nhổ ra! Mau nhổ ra!"
Bỗng nhiên, quả cầu vỡ tan như một viên thủy tinh, chất lỏng lạnh lẽo từ khe ngón tay chảy xuống.
Mà trong lòng bàn tay Sở Nhược Đình là một con rắn nhỏ màu xanh nhạt to cỡ ngón tay út đang nằm.
Con rắn nhỏ khẽ động hai động, ngóc cái đầu nho nhỏ lên, đôi mắt ngây ngô khờ dại nhìn Sở Nhược Đình, miệng bỗng nhiên nói tiếng người, trìu mến gọi nàng: "Mẫu thân ~"
Sở Nhược Đình: "!!!"