Nhìn con rắn nhỏ trong lòng bàn tay, Sở Nhược Đình cảm thấy cả người rất không tốt.
Nàng lập tức nghĩ đến con U Nhiêm Kim Đan hậu kỳ.
Đây chẳng lẽ là trứng xà nó sinh ra sao?
Ngẫm lại thì thấy không đúng.
Nếu U Nhiêm có thể đẻ trứng thì cần gì hao hết tâm tư bắt tu sĩ bọn họ đi làm gì? Sở Nhược Đình dùng đầu ngón tay trái trêu chọc con rắn nhỏ, nhìn kỹ dưới thân nó thế mà còn có bốn chiếc móng vuốt nhỏ.... giống một con thằn lằn.
"Khì khì." Tiểu Thanh Xà sợ ngứa, nằm cuộn tròn trong lòng bàn tay Sở Nhược Đình, chỉ để lộ ra đôi mắt đen sáng lấp lánh.
Còn khá dễ thương.
Nhưng mà...... dễ thương cũng không được!
Trái tim Sở Nhược Đình vừa mới mềm ra lập tức cứng rắn lên, nàng lạnh giọng chất vấn con rắn nhỏ: "Thi thể yêu thú của ta đâu! Một đống linh thảo linh hoa đâu? Ngươi giấu nơi nào rồi!"
Con rắn nhỏ ủy khuất nói: "Mẫu thân, con đói. Tất cả đều bị con ăn hết rồi."
Đầu Sở Nhược Đình bỗng thấy choáng váng.
Kia đều là tiền nàng cực khổ kiếm được!
Nàng nghiến răng nghiến lợi: "Đói cũng phải nhổ ra cho ta!"
Có lẽ là do dáng vẻ nàng quá dữ, Tiểu Thanh Xà sợ hãi. Dùng sức co thân thể nhỏ nhắn tinh tế lại, nơm nớp lo sợ, nhổ ra một đống....... phân lên lòng bàn tay Sở Nhược Đình.
Sở Nhược Đình: "......"
____
Sở Nhược Đình không vứt bỏ Tiểu Thanh Xà được đành dẫn nó theo, một lần nữa săn giết yêu thú.
Nàng cho rằng, Tiểu Thanh Xà này dù vô dụng cũng có thể giống khế ước linh thú, chiến đấu cùng nàng. Nào ngờ tên gia hỏa này thấy yêu thú thì chạy còn nhanh hơn thỏ, nếu yêu thú hung hãn thì nó sẽ cuốn lên cổ tay nàng khóc hu hu hu.
Chờ Sở Nhược Đình vất vả giết chết yêu thú rồi, gia hỏa này lại mở mắt trông mong nhìn nàng, rung đùi đắc ý y như cún: "Mẫu thân, con đói rồi."
Sở Nhược Đình nào có thể đem thi thể yêu thú cho nó ăn.
Nhưng cuối cũng vẫn không chịu nổi ánh mắt ủy khuất long lanh của nó, bận bịu săn yêu thú mấy ngày, nàng chỉ giữ lại xương yêu thú, còn phần da thịt khác đều vào bụng Tiểu Thanh Xà.
Nhìn túi trữ vật dần khô quắt, Sở Nhược Đình đỡ trán oán than.
Đây là vận mệnh của vai phụ pháo hôi chăng.
Kiều Kiều tiến vào bí cảnh Linh Chân hết cứu được bán yêu Cù Như, lại nhặt được tiên khí Trói Long Tác; mà Sở Nhược Đình nàng, lại nhặt được một tên nhóc khinh đời, làm gì cũng không được, chỉ biết ăn và kéo chân người khác, lúc đánh nhau chỉ biết đứng bên cạnh cổ vũ mẫu thân mẫu thân, phiền muốn chết.
Mười ngày trôi qua, bí cảnh Linh Chân đóng lại.
Những tu sĩ trong bí cảnh đều bị truyền tống ra ngoài rừng hoa đào.
Người có đầu óc biết làm ăn thì bày quán ngay tại chỗ luôn, toàn bộ đồ vật lấy được từ trong bí cảnh đều được bày ra để buôn bán, giao dịch.
Rừng hoa đào tức khắc ồn ào tiếng người mua bán, vô cùng náo nhiệt, chẳng khác gì chợ tu chân.
Sở Nhược Đình nhìn túi chiến lợi phẩm ít ỏi đến đáng thương của mình, thở dài, cũng chỉnh tề bày đồ vật trên mặt đất, hy vọng có người nào đó mắt mù mua hết đống rác rưởi này đi.
Đúng lúc này, đám đông phía trước bỗng ồn ào.
Sở Nhược Đình tay phải chống cằm, tùy ý ngó qua nhìn một cái thì trông thấy Kiều Kiều.
Trong tay nàng ta cầm một sợi dây thừng có vẻ tầm thường, mặt đầy ý cười, ngây thơ đáng yêu vừa đi vừa nhảy chân sáo.
Mọi người đều biết đó là tiên khí Trói Long Tác.
Nhưng không có một người nào dám ra tay cướp đoạt.
Kiều Kiều là đệ tử được chưởng môn Thanh Kiếm Tông thương yêu nhất, một trái một phải bên cạnh nàng là hai nam tử anh tuấn, xuất sắc. Vị bên trái buộc tóc đuôi ngựa cao rất dễ thấy, mặc trên người bộ kính trang màu lam viền đen, bên hông cài một thanh chủy thủ sắc lạnh; còn vị bên phải cao hơn Kiều Kiều hai cái đầu, mày đậm mắt to, sắc môi thâm đen, trên lưng có một đôi cánh màu đen.
Có người khe khẽ nói nhỏ: "Nghe nói thời kỳ thần ma đại chiến, yêu thú Cù Như đã yêu một nhân tu, dưới sự trợ giúp của tiền bối Linh Chân đã sinh ra một con bán yêu......"
"Đó chính là bán yêu Cù Như! Tu vi của hắn từ khi vừa sinh ra đã là Nguyên Anh kỳ!"
"Cậu thiếu niên bên cạnh là ai thế?"
"Chắc là Tạ Tố Tinh."
"Là vị thiên tài tu luyện thần tốc đó sao?"
"Có lẽ vậy."
"......"
Sở Nhược Đình cúi đầu, nhìn đống xương cốt yêu thú cấp thấp không ai thèm mua trước mặt, cảm xúc trầm xuống.
Tiểu Thanh Xà dường như nhận ra sự khác lạ, chui ra từ ống tay áo, dùng đầu nhẹ nhàng cọ cổ tay của nàng: "Mẫu thân, mẫu thân."
Sở Nhược Đình cảm thấy buồn cười, chọc chọc lên đầu của nó, "Ngươi lo mà trốn cho kĩ, không cẩn thận để người khác trông thấy sẽ bị người ta bắt đi hầm canh uống đấy!"
Tiểu Thanh Xà run run, hoảng sợ chui tọt trở về.
Sở Nhược Đình đang cười thì ánh sáng trước mặt chợt hơi tối đi, một vị nam tu trẻ tuổi đi tới.
Nam tu phong độ nhẹ nhàng, nhưng nhan sắc lại cực kỳ bình thường, hắn khoanh tay đứng nhìn kiến lửa miệng kiềm đã chết kia, thuận miệng hỏi: "Cái này bán thế nào?"
Sở Nhược Đình dùng dịch dung đan, hiện giờ khuôn mặt đang là một thiếu niên non nớt thanh tú.
Vất vả lắm mới có khách tới hỏi mua, Sở Nhược Đình cũng không dám ra giá quá hời được, cười hì hì nói: "Một khối linh thạch trung phẩm."
Nam tu trầm ngâm, "Có vẻ hơi đắt."
"Không đắt không đắt! Cái kiềm này rất thích hợp dùng làm hình pháp khí tấn công tam phẩm!" Sở Nhược Đình thân thiện đẩy mạnh tiêu thụ, nàng cầm bộ xương cá Ninh Lang lên: "Cái này dùng làm chủy thủ cũng không tồi. Đây đều là đồ vật được lấy ra từ bí cảnh Linh Chân làm sao mấy thứ mua ở bên ngoài có thể so sánh được!"
Nam tu nhăn mày kiếm, tay phải lấy Mặc Ngọc Địch ra, nhẹ nhàng gõ lên trán, dường như đang tự hỏi điều gì đó.
Ánh mắt Sở Nhược Đình dừng trên cây Mặc Ngọc Địch kia, đồng tử co rút, huyết sắc trên mặt dần bay biến.
"Như này đi." Nam tu ngẩng đầu, nhìn chăm chú Sở Nhược Đình, cười như không cười, "Ngươi cho ta nhìn tay của ngươi. Nếu tay đẹp, ta sẽ lập tức mua hết đống đồ vật này của ngươi!"
Trong lòng Sở Nhược Đình dần khủng hoảng, nhưng trên mặt không thể biểu hiện ra.
"Cái người này thật là kỳ quái mà, mua đồ vật còn muốn ngắm tay nhân gia. Sao nào, chê tay ta không sạch sẽ à!" Nàng bĩu môi, lầm bầm càu nhàu như một thiếu niên bình thường, không tình nguyện vén tay áo hai bên lên, để lộ ra cánh ta mềm mại mịn màng, "Nhìn đi nhìn đi! Cho ngươi ngắm đủ luôn đấy!"
Nam tu kéo cánh tay mảnh khảnh của nàng qua, nhìn kỹ cánh tay trái.
Hắn gần như ngây ngốc đứng nhìn, nâng lên tay vuốt ve tới lui tại một chỗ trên da thịt trắng nõn.
Sở Nhược Đình bị hắn nhìn chằm chằm đến nổi da gà, nhanh chóng rút về tay, la to: "Ngươi đúng là đồ không biết xấu hổ! Tiểu gia đây không phải Long Dương(*) đâu nhé!"
(*)Long Dương quân: không rõ tên tuổi, quê quán, chỉ biết ông là nam sủng của Ngụy An Ly vương (Trung Quốc). Do đó, hậu thế thường dùng thuật ngữ Long Dương để chỉ mối quan hệ đồng tính nam.Một câu nói này của nàng khiến nguyên đám đông đều ngoảnh đầu lại hóng chuyện.
Nhưng tên nam tu kia vẫn trấn định như thường, cười tủm tỉm nhận lỗi với Sở Nhược Đình, xoay người chen chúc vào đám đông rời đi.
Sở Nhược Đình xác định không còn thấy thân ảnh của đối phương nữa mới cuốn hết đống đồ rách nát trên mặt đất lên nhét vào túi trữ vật, quay đầu chạy biến.
Tiểu Thanh Xà chui ra, hỏi nàng: "Mẫu thân, người không bán đồ nữa sao?"
"Không bán nữa!"
Giọng nói Sở Nhược Đình đang run rẩy.
Nàng biết Huống Hàn Thần kia như âm hồn không tan, nhưng không nghĩ tới sẽ đụng phải hắn sớm như vậy. Cây Mặc Ngọc Địch kia từng ở trong cơ thể nàng lâu như thế, dù cho có hóa thành tro nàng cũng sẽ không nhận sai!
Tiểu Thanh Xà vui sướng cắn cắn ống tay áo nàng: "Mẫu thân, xương cốt kia có thể cho con ăn được không?"
Sở Nhược Đình nhét toàn bộ xương thú vào miệng nó, tức giận mắng: "Cả ngày chỉ biết ăn ăn ăn! Cho ngươi ăn thành đầu heo luôn đấy!"
Từ giờ đến lúc tổ chức yến hội Linh Quả còn có chưa đến nửa năm.
Sở Nhược Đình cần phải tìm một nơi thật an toàn để tu luyện.
Nơi đó không thể bị Huống Hàn Thần tìm ra, cho dù hắn có tìm ra thì cũng không thể tiến vào.
Nghĩ tới nghĩ lui, Sở Nhược Đình quyết định trở về Thanh Kiếm Tông.
*
Huống Hàn Thần cho rằng mấy ngày qua hắn có chút si ngốc.
Gặp ai cũng nhìn thành Sở Nhược Đình.
Vừa rồi rõ ràng là khuôn mặt non nớt của một thiếu niên, từ trong đám người phía xa xa mỉm cười với hắn, trong khoảnh khắc ấy dường như hắn đã thấy Sở Nhược Đình.
Nghĩ đến Sở Nhược Đình, Huống Hàn Thần lại lạnh lùng nhếch khóe miệng.
Ngày ấy hắn trở về khách điếm nhưng không thấy bóng dáng Sở Nhược Đình đâu, đập thẳng vào mắt là một vết màu loang lổ. Không ai có thể biết lúc ấy nội tâm hắn đã hoảng loạn nhường nào, lo sợ Sở Nhược Đình gặp chuyện không may. Cho tới khi nhìn thấy khối thịt tươi bị người ta mạnh mẽ xẻo bỏ kia, trong nháy mắt hắn liền hiểu rõ tất cả.
Vốn tưởng rằng nàng là mèo hoang được thuần phục, nào ngờ con mèo hoang nọ chỉ đang thận trọng ngủ đông chờ đợi. Chờ hắn buông lỏng cảnh giác, nó lập tức phá bỏ khống chế, trốn đi không bao giờ ngoảnh lại.
Huống Hàn Thần mướn một con phi mã, dùng nửa tháng chạy tới Đông Tô.
Hắn lẻn vào Ngự Thú tông, cẩn thận điều tra, phát hiện Sở Tân Thịnh tuy rằng có rất nhiều con gái, nhưng lại không có một ai tên Sở Nhược Đình.
Lúc này, hắn mới nhận ra mình hoàn toàn bị lừa rồi, cảm xúc duy nhất Huống Hàn Thần cảm thấy lúc này không phải tức giận, mà là cảm thấy thú vị.
Thú vị, thật là quá thú vị.
Hắn chắc chắn rằng mình chưa bao giờ quen một người tên Sở Nhược Đình, trước nay cũng chưa từng đánh đấm giao tranh với nàng.
Nhưng Sở Nhược Đình lại hiểu rõ hắn như nắm trong lòng bàn tay.
Hắn giả mạo chưởng quầy Bách Hiểu lâu để lừa đảo, trừ bỏ chưởng quầy thật thì ai cũng không biết thân phận của hắn. Nhưng Sở Nhược Đình lại có thể bố trí từ trước, dụ hắn vào bẫy; Sở Nhược Đình biết hắn muốn giết nàng, nên đã rất tự nhiên mà bịa ra mấy chuyện ma quỷ gì đó về thân thế để lấy được sự thương hại, đồng tình từ hắn.
Khi đó, hắn còn tưởng rằng, Sở Nhược Đình và hắn từng phải trải qua quá khứ dữ dội giống nhau, đều có người cha hèn mọn phải cầu xin sự tha thứ từ chính thê rồi tự tay giết chết sủng thiếp có thân phận thấp kém.
Nào ngờ, kết quả là, Sở Tân Thịnh vốn không hề sợ phu nhân của hắn, oanh yến nơi hậu viện phải có đến ba bốn mươi người!
Sở Nhược Đình khẳng định biết rõ thân thế lai lịch của hắn nên mới có thể bí quá hoá liều soạn ra một lời nói dối như vậy. Chỉ là vô tình bịa ra, thế nhưng Huống Hàn Thần hắn lại hoàn toàn tin tưởng.
Tin tưởng vào sự ngoan ngoãn và quyến rũ lúc trên giường, tin vào cái khom lưng cúi đầu của nàng; tin tưởng nàng thật lòng dành tình cảm chân thành và sự dịu dàng cho hắn.
Phù truy tung bị xẻo ra ở trên mặt đất như một cái tát đánh thật mạnh vào mặt hắn.
Trốn thì trốn thôi, nàng còn cướp đoạt sạch sẽ những đồ vật có giá trị hắn để lại, đến mấy khối linh thạch hạ phẩm dùng để lót chân bàn nàng cũng chẳng tha.
Nghĩ tới đây, Huống Hàn Thần bị cái thao tác lẳng lơ này của nàng làm cho bật cười.
Đầu ngón tay hắn khẽ xoay Mặc Ngọc Địch lạnh lẽo, nhìn lên mấy đám mây đang bay tán loạn giữa không trung, lẩm bẩm: "Sở Nhược Đình, nàng nhất định phải trốn cho kĩ vào, ngàn vạn lần đừng để ta tìm được......"
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~