Dưới Lớp Bùn Lầy

Chương 3

Chương 3
Sáng hôm sau, Vương Doanh Doanh vẫn phải đi học.
Chiều hôm đó, nó trở về rất muộn.
Khi về nhà, mặt mày tái mét, tay siết chặt cổ áo, một lời không nói đi thẳng vào phòng riêng.
Ánh mắt tôi lặng lẽ theo dõi bóng lưng nó.
Ha ha, cho dù kéo cổ áo lên tận cổ họng thì có ích gì chứ?
Tôi vẫn còn nhìn thấy rõ những vết tích bị ai đó bóp lại trên cổ nó đấy hay sao?
Xem ra hôm nay lại có thêm nhiều “thành tựu” mới đây.
Tôi che miệng lại, khẽ cười một tiếng.
Tối hôm đó sau bữa cơm, tôi đi ra cửa hàng tiện lợi.
Vừa bước ra ngoài, tôi chưa kịp châm thuốc thì đã nghe thấy giọng Vương Doanh Doanh vỡ vụn vì tuyệt vọng vang lên bên tai—
"Chị thật sự ghét em đến vậy sao? Nhìn em bị bắt nạt, trong lòng chị chắc rất sảng khoái đúng không?”
Tôi thậm chí còn lười quay đầu, thản nhiên châm lửa cho điếu thuốc.
Hít một hơi sâu, tôi thả khói bay lững lờ trước mặt, cảm giác vô cùng thư thái.
Sau đó mới chậm rãi quay người lại nhìn nó, mỉa mai nói: “Tao có ghét mày hay không, mày chẳng phải là người biết rõ nhất hay sao?”
Nó là con gái ruột của bố dượng tôi, tôi lấy gì mà không hận nó đây?
Lấy cái sự “quan tâm đặc biệt” mấy năm nay hắn dành cho tôi sao?
Ánh mắt Vương Doanh Doanh có chút mê man, giọng nói khàn đặc đến mức gần như tắt nghẹn: “Nhưng… chỉ cần chị nói một câu thôi mà... Chỉ cần chị mở miệng, bọn họ sẽ… bọn họ sẽ không dám làm gì em nữa…”
Tôi lại hít một hơi thuốc nữa, khóe miệng nhếch lên đầy vẻ trêu chọc.
Vương Doanh Doanh nói không sai.
Chỉ cần tôi chịu lên tiếng một câu, đám hèn nhát đầu còn chưa mọc đủ lông lá trong trường nhất định sẽ không dám đụng đến nó nữa.
Chúng tôi học chung một trường.
Chính xác hơn là từng học chung một trường.
Bởi cách đây vài tháng, tôi đã đánh một thằng bạn cùng trường gục tại chỗ, nên bị nhà trường buộc thôi học.
Tôi không phải dạng hiền lành gì, toàn bộ học sinh trong trường đều biết rõ điều đó.
Cho nên, chỉ cần tôi chịu mở miệng nói một câu, những tai họa bất ngờ ở trường kia sẽ lập tức biến mất sạch sẽ.
Nhưng tôi không muốn.
Ai bảo nó là con gái của bố dượng tôi chứ?
Tôi hận bố dượng tôi, rồi từ đó cũng hận luôn cả nó.
Tôi vừa hút thuốc vừa bước tới trước mặt nó, giơ tay đẩy mạnh một cái.
Nó loạng choạng ngã chúi xuống đất, ngẩng đầu run rẩy nhìn tôi.
Tôi lạnh lùng hỏi: “Tại sao tao phải giúp mày?”
Đôi môi nó run rẩy, dường như muốn nói điều gì đó.
Nhưng tôi căn bản không định cho nó cơ hội mở miệng.
Tôi cúi xuống túm chặt một nắm tóc trên trán nó, phả thẳng làn khói thuốc vào mặt cô: “Giúp mày á? Vì cái tội bố của mày đã đánh tao tàn tật hay sao?”
Trời vẫn chưa tối hẳn, ánh nắng hoàng hôn lười biếng trải dài trên khuôn mặt đầy khiếp sợ của Vương Doanh Doanh.
Dân trong thị trấn vốn thích ra đường dạo mát sau bữa tối.
Họ cũng rất thích hóng drama.
Đặc biệt là khi màn kịch ấy mang dáng vẻ phản cảm, gây sốc, thì trong lòng họ lại càng bừng bừng cảm xúc phấn khích.
Không lâu sau, một nhóm người tò mò đã tụ tập xung quanh tôi và Vương Doanh Doanh.
Nhưng chưa kịp tát nó một cái, tôi đã bị một lực mạnh kéo giật về phía sau.
Tôi ngã dúi dụi xuống đất.
Một gương mặt dữ tợn hiện ra ngay trước mặt tôi.
Là bố dượng tôi.
Hắn giáng thẳng một bạt tai vào mặt tôi.
Tiếng la thốt hoảng hốt của vài người trong đám đông vang lên mơ hồ.
Tôi nhanh chóng cảm nhận vị tanh của máu trong miệng.
Chưa kịp quay đầu lại, hắn đã túm chặt tóc tôi, quất tiếp một cái tát nữa.
Nửa bên mặt tôi đập xuống nền đất.
Tôi nhổ toẹt một ngụm nước bọt pha lẫn máu đỏ tươi.
Rồi hắn đá một trận vào bụng tôi.
Tôi co người ôm bụng lại, đau đớn rên rỉ.
Tôi không chống cự.
Tôi cũng không thể chống cự.
Cứ mỗi lần tôi muốn phản kháng, hình ảnh mẹ tôi với đôi mắt đẫm lệ lại hiện lên trong đầu.
Mẹ tôi bảo tôi phải nhịn.
Còn nói là vì tôi.
Mà giờ đây tôi lại làm tất cả vì mẹ.
Bố dượng tôi đánh tôi một trận tơi bời ngay giữa đám đông.
Hắn đánh đến khi tôi nằm bất động dưới đất mới chịu dừng lại.
Tôi ngửa mặt lên trời, nhìn bầu trời đã tối sầm, tê dại lau đi vệt máu trên khóe miệng.
Tôi quay đầu nhìn theo bóng lưng bố dượng dẫn Vương Doanh Doanh rời đi, khoé môi khẽ nhếch lên một nụ cười méo mó.
Vì không thể đụng đến hắn, vậy thì tôi sẽ “thăm hỏi” Vương Doanh Doanh vậy.
Dù sao thì con gái nhà họ cũng sẽ phải trả nợ thay cha — rất hợp lý.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất