Chương 4
Ngày hôm sau, tôi mặc bộ đồng phục rồi lẻn vào trường học, không lâu sau đã tìm được cái tên Từ Hiểu Lâm mà Vương Doanh Doanh từng nhắc tới.
Đó là một cô nàng trông khá hiền lành, vẻ ngoài có phần thư sinh.
Khi tôi tìm thấy cô ta, cô ta vừa bước ra khỏi văn phòng giáo viên với nụ cười rạng rỡ trên môi.
Tôi huýt sáo vài tiếng, cô ta lập tức ngước mắt nhìn sang.
Ánh mắt cô ta lóe lên một tia mừng rỡ.
Cô ả hình như biết tôi là ai.
Nhưng không hề sợ hãi, ngược lại còn chạy đến gần tôi với nụ cười nịnh nọt.
Tôi nhếch mép, khẽ nghiêng người đi về phía khu rừng nhỏ trong khuôn viên trường.
Cô ta không do dự, lập tức theo chân tôi lại gần.
Đứng yên tại chỗ, Từ Hiểu Lâm lễ phép rút ra một hộp thuốc lá, vụng về chìa một điếu về phía tôi, giọng nói cố ý ngọt ngào: “Chị Diễm quả nhiên danh bất hư truyền.”
Chúng tôi là loại học sinh vô tích sự, nên đặc biệt thích bắt chước mấy cái kiểu xã hội đen ngoài đường.
Cho dù tôi có tồi tệ đến đâu, chỉ cần dám đập đầu người khác, chúng sẽ kính nể tôi như thần linh.
Tôi liếc cô ta một cái, nhận lấy điếu thuốc, đặt nó lên tay xoay xoay vài vòng, không nói một lời nào.
Từ Hiểu Lâm liền tự nói một mạch: “Chị Diễm hôm nay đến đây là để gây chuyện với Vương Doanh Doanh đúng không?”
Tôi khẽ cong môi, quay người vỗ nhẹ lên má cô ta, cười hỏi: “Sao mày biết tao ghét con đấy?”
Cô ta ngửa mặt hưởng thụ cái vỗ đó, nụ cười càng thêm rạng rỡ: “Hôm qua, chị còn bị bố nó đánh ở ngay trước cửa tiệm tiện lợi kia mà…”
Tôi cười lớn hơn.
Quả nhiên ở cái thị trấn này, không việc gì là không thể truyền đến tận tai những con rùa đen rụt cổ trong rãnh nước.
Tôi ngậm điếu thuốc vào miệng, nụ cười ngày càng rộng: “Biết tao định làm gì mà còn chưa mau đi chuẩn bị?”
Từ Hiểu Lâm háo hức đáp lời: “Chị Diễm muốn xử cô ta lúc nào?”
Tôi rút bật lửa ra, cúi đầu thành thạo châm lửa, cau mày hít một hơi sâu.
Từ từ phả khói thuốc ra, tôi nhẹ nhàng nói: “Chính là hôm nay.”
Từ Hiểu Lâm lập tức gật đầu lia lịa.
Chưa đầy nửa tiếng sau khi chuông tan học vang lên, Từ Hiểu Lâm cùng đám bạn bè đã kéo Vương Doanh Doanh vào khu rừng nhỏ gặp tôi.
Ngay khoảnh khắc Vương Doanh Doanh thấy tôi, ánh mắt cô ta đầy sự không thể tin nổi.
Trên mặt nó có chút hoang mang, nhưng đồng thời cũng mang theo một tia hy vọng mong manh.
Nó run rẩy nắm chặt dây đeo cặp sách, đưa ngón tay run run chỉ thẳng vào tôi, cố gắng tỏ ra cứng rắn: “Chị ấy... là chị tôi, các người nếu…”
Chưa kịp dứt lời, Từ Hiểu Lâm đã đá một trận túi bụi vào bụng nó: “Mày còn dám dùng cái ngón tay bẩn thỉu của mày chỉ vào chị Diễm nữa à?”
Vương Doanh Doanh loạng choạng lùi lại vài bước, suýt nữa ngã ngửa ra sau.
Nó ôm bụng, đau đớn nhăn mặt.
Có lẽ nó không ngờ nổi, rằng tôi – kẻ mà hôm qua còn bị bố mình đánh như chó chết bên vệ đường – hôm nay lại dám liên thủ với Từ Hiểu Lâm và đám bạn để đối phó với chính nó.
Tôi lạnh lùng liếc Vương Doanh Doanh một cái, rồi trực tiếp bước sang một bên giơ điện thoại lên.
Hai đứa hiểu ý lập tức tiến đến túm chặt hai tay nó lại, khiến cô không thể giãy dụa.
Sự sợ hãi trong ánh mắt Vương Doanh Doanh gần như tràn ra ngoài.
Nó đã quá quen thuộc với diễn biến này.
Nó biết rõ, một trận đòn roi tàn khốc đang chờ đợi mình.
Nó hoảng loạn nhìn tôi, như thể đang đánh bạc, mở miệng đe dọa: "Em sẽ nói cho bố biết…”
Tôi khinh miệt cười khẩy.
Từ Hiểu Lâm lập tức hiểu ý, đá tiếp một trận vào bụng cô ta, giọng chế nhạo chua ngoa: “Ối dào, học sinh giỏi cũng biết đe dọa người khác hả! Tao sợ quá đi!”
Lần này, Vương Doanh Doanh đau đến mức mồ hôi túa ra đầy trán.
Chắc giờ nó đang đau đến mức chẳng còn sức lực nào để mở miệng nói năng gì nữa.
Tôi rất hài lòng, khẽ cười nhếch mép rồi chửi luôn một câu với đám Từ Hiểu Lâm: “Tụi mày làm gì thì làm cho tử tế vào, làm không xong thì tao xử chết từng đứa.”
Từ Hiểu Lâm cũng cười rất sảng khoái, cô ta quay đầu lại hỏi: “Chị Diễm có muốn xem nó cởi đồ không?”
Tôi nhếch mép, vẻ chán ghét lộ rõ trên mặt: “Mày đừng có làm bẩn mắt bố.”
Nghe vậy, Từ Hiểu Lâm lập tức buông tay khỏi váy của Vương Doanh Doanh, vui vẻ đáp lời: “Dạ được!”
Vương Doanh Doanh bị đánh rất thảm hại, còn thê thảm hơn cả tôi hôm qua.
Có lẽ vì có tôi đứng ngay cạnh nên đám Từ Hiểu Lâm càng hăng hái ra tay.
Chúng cười lớn tiếng, như thể không phải đang đánh một con người sống sờ sờ, mà là đang đùa giỡn với một con búp bê rách nát bị vứt ở bãi rác.
Tiếc là Vương Doanh Doanh chẳng chịu đựng nổi mấy trận đòn này.
Chỉ hơn một tiếng sau, nó đã bất tỉnh nhân sự.
Vương Doanh Doanh lại lần nữa được đưa vào bệnh viện.
Ban đầu tôi vẫn còn hài lòng với cách hành xử của Từ Hiểu Lâm và đám bạn.
Nhưng khi chưa đầy nửa ngày trôi qua, Vương Doanh Doanh đã tỉnh lại, tôi liền không hài lòng nữa.
Tôi trực tiếp trèo tường trường để chặn đường Từ Hiểu Lâm.
Lúc nhìn thấy tôi, ban đầu Từ Hiểu Lâm vô cùng mừng rỡ, vội vàng chạy tới định thân mật chào hỏi.
Nhưng đúng lúc cô ta vừa tiến lại gần, tôi lập tức ra tay, túm chặt cổ cô ta lại.
Tôi rõ ràng thấy trong ánh mắt cô ta, niềm vui biến mất, thay vào đó là sự sợ hãi.
Nói thật, biểu cảm lúc này của cô ta y hệt như chính Vương Doanh Doanh khi bị đánh.
Tôi tăng dần lực tay, tận hưởng vẻ đau đớn hiện lên trên gương mặt cô ta.
Cho đến khi mặt cô ta đỏ gay như máu, dường như sắp tắt thở, tôi mới từ từ buông tay.
Từ Hiểu Lâm lùi vài bước, ôm cổ ho dữ dội.
Tôi không cho cô ta cơ hội thở lấy một hơi, lập tức túm mạnh lấy mặt cô ta mà nói: “Chuyện đánh người, phải đánh đến chết đi sống lại mới gọi là bản lĩnh thật sự.”
Trong đôi mắt cô ta, tôi nhìn thấy rõ sự kinh hoàng.
Tôi tiếp tục nhấn mạnh: “Lần sau nếu nó còn không sao, thì mày sẽ chết.”
Cô ta đứng im tại chỗ, lâu lắm vẫn chưa kịp phản ứng.
Tôi cười khẩy, ngón tay xiết thêm chút nữa: “Hiểu chưa?”
Từ Hiểu Lâm như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội gật đầu lia lịa.
Tôi nhếch miệng cười sâu hơn.