Chương Q1 - 007: Cái nhà này không giống nhà khác.
Sống cùng Vân Sơ mười ba năm, Tắc Lai Mã hiểu đứa con này, nó là đứa không chịu được bất kỳ ấm ức nào, càng không cho ai bắt nạt nàng và Na Cáp.
Năm mười tuổi nó sở dĩ lên vách núi truy sát con dê núi kia là vì bảo vệ nàng, nếu không nàng phải vào lều đại a ba Cát Tát Lộ.
Năm mười một tuổi nó sở dĩ đọ sức với con cừu sừng cong điên cuồng kia, vì không để Cát Tát Lộ đưa Na Cáp đã có dáng vẻ mỹ nhân đi.
Khi Vân Sơ dùng xiên giết chết con cừu sừng cong nặng tới 150 cân, toàn thân toàn máu đứng trước mặt Cát Tát Lộ, dù lão già vô sỉ đó cũng không nhắc tới việc đưa Na Cáp đi nữa.
Khi nhi tử của Cát Tát Lộ dẫn một đám thiếu niên bao vây Vân Sơ, dáng vẻ của y cũng như thế này, mặt tươi cười, mắt thì ánh lên sắc lạnh có thể giết chết người.
Khi đó nếu không có Yết Tư Cát ngăn cản, Vân Sơ thậm chí sẽ giết nhi tử của Cát Tát Lộ.
Người trong bộ lạc đều biết sẽ có ngày Vân Sơ giết Cát Tát Lộ, bọn họ nói rất chắc chắn.
Nếu không phải Vân Sơ biết chọn cừu giống, biết nuôi ra cừu giống tốt nhất, giúp cừu trong bộ tộc năm sau nhiều hơn năm trước, được Bỉ Túc Đặc Cần coi trọng, Cát Tát Lộ đã giết Vân Sơ rồi.
Tắc Lai Mã nhìn thấy Vân Sơ được Yết Tư Cát dũng sĩ bộ tộc dạy, vung đao bất bất kể mùa đông hay mùa hè, chưa từng ngơi nghỉ.
Nàng cũng thấy Vân Sơ được Yết Tư Cát dạy bắn cung, cũng chưa từng ngơi nghỉ.
Đứa bé này hiện đã là dũng sĩ Hồi Hột hợp cách rồi, còn có thể lộn nhào trên lưng ngựa, nhẹ nhàng như con diều bay trên lưng ngựa.
Cho nên bây giờ Tắc Lai Mã thấy Vân Sơ rất muốn giết chết Cát Tát Lộ béo như lợn.
"Ta nhìn thấy một đứa bé cực lớn, lớn như núi vậy, khi đó đứa bé nằm trên mặt đất ngủ, rất đáng thương, rất cô độc, ta muốn đưa nó về nhà, chỉ là không di chuyển nổi .... Đứa bé đó to lắm, lại chẳng mềm chút nào, cứng như đá."
Người Vân Sơ cứng đờ trong thoáng chốc, sau đó múc một thìa canh rau dại cho Tắc Lai Mã, cười nói:" Kết quả đứa bé đó vù một cái biến thành nhỏ, chui vào bụng mẹ, chín tháng sau mẹ sinh ra con? Chuyện này kể bao nhiêu lần rồi."
Tắc Lai Mã tựa hồ có điều rất quan trọng muốn nói, từ vẻ mặt của nàng có thể nhìn ra, câu đó cực kỳ cực kỳ khó nói ra khỏi miệng.
Vân Sơ đương nhiên biết nàng muốn nói gì.
Chuyện mình đột ngột biến thành trẻ con xuất hiện dưới chân bức tượng đứa con mặt đất, dù nói ra cũng không ai tin, càng khỏi nói khi Tắc Lai Mã bế mình vào lòng, cái bức tượng lớn kia bỗng nhiên biến mất.
So với nói như thế, chẳng bằng nói mình là sản vật Tắc Lai Mã mang thai chín tháng còn hơn.
Tắc Lai Mã thấy chuyện này khó nói chẳng qua vì lo Vân Sơ biết mình không phải do nàng sinh ra sẽ bỏ nàng lại đi tìm cha mẹ đẻ.
Nàng không nỡ bỏ nhi tử ngoan như thế ... Có cha mẹ nào lại nỡ bỏ đứa con ngoan như thế?
Khi trời sáng, Na Cáp vẫn còn phun bong bóng mũi ngủ say, Tắc Lai Mã đã dạy từ sớm, dẫn đàn cừu đi uống nước, Vân Sơ tới ngọn núi gần đó chặt củi.
Người Hồi Hột quen cuộc sống thảo nguyên thực ra chẳng thích dùng củi mấy.
Trong bộ tộc chỉ có nhà bọn họ một năm bốn mùa dùng củi, nhà khác càng thích dùng phân trâu phân lạc đà.
Nếu như là thảo nguyên không tìm thấy củi thì Vân Sơ còn có thể hiểu được, nhưng nơi này ở dưới Thiên Sơn, đâu phải không tìm được củi?
Người Hồi Hột thích thu thập phân trâu đập nát, dùng nước hòa vào nhau, làm thành dạng bánh, sau đó dán từng cái lên vách tường, vách đá đợi phơi khô.
Khi dán lên tường phải có kích cỡ bằng nhau, chỉnh tề vừa mắt.
Thái độ của bọn họ với phân trâu không phải là của người thường với chất đốt, mà có một loại tình cảm đặc biệt. Khi đun trà bơ hoặc là làm cơm, ngửi mùi cỏ xanh do phân trâu cháy bốc ra, nhìn ngọn lửa màu quất liếm đít nồi, tiếng sôi ùng ục trong nồi mang tới niền mui, may mắn cùng với cảm giác an toàn, ấm áp.
Nhà Vân Sơ từ lúc y sáu tuổi có thể kiếm củi làm than củi thì nhà y không dùng phân trâu nữa.
Không phải ghét mùi cỏ xanh, mà là ghét ký sinh trùng trong đó, phơi nắng không đủ giết ký sinh trùng trong phân trâu. Thứ đó chỉ cần có chút nước là sẽ thành trứng, rồi bò khắp lều, dùng than, củi thì không có mối lo đó.
Vì thế Tắc Lai Mã buồn bã thời gian dài, vì nhà nàng không có phân trâu khô trang trí lều, bị người ta chê cười nói nhà họ nghèo.
Không chỉ thế, nhà Vân Sơ còn không giống nhà khác ở chỗ thích tắm rửa một cách cuồng nhiệt.
Nhà mục dân bình thường cả đời chỉ tắm ba lần, nhà Vân Sơ ba ngày tắm một lần, mỗi ngày còn phải rửa chân.
Tắc Lai Mã không muốn, Vân Sơ dùng nước nóng quý giá đổ vào cái thùng gỗ dùng hai con cừu giống mới đổi được, lấy ánh mắt quật cường ép nàng tắm rửa. Về phần Na Cáp không thích tắm rửa, Vân Sơ dùng thủ đoạn thô bạo nhất lột sạch nó ném vào thùng, sau đó dùng thảo mộc ra sức rửa sạch thân thể và tóc nó trong tiếng gào khóc thảm thiết tột độ.
Mục dân và chấy rận gần như làm bạn với nhau cả đời, dù là trên người khả hãn và khả đôn cũng không thiếu thứ này. Khả năng vì trên người họ không thiếu dinh dưỡng, nên chấy rận thường rất to.
Chỉ có nhà Vân Sơ là không có loại bạn này.
Áo da nhà họ luôn là màu da, tuyệt đối không có chuyện khi ăn thịt cố ý lau mỡ lên, quan trọng nhất là giày nhà họ đi luôn có hình bàn chân, không như mục dân bình thường tùy tiện dùng da trâu bọc vào chân, dấu chân chẳng khác gì móng trâu.
Làm cho nhà Vân Sơ kéo giãn khoảng cách với mục dân khác là ăn uống.
Mục dân đều ăn rau dại, chỉ có nhà Vân Sơ mang rau dại nấu chín, thêm vào hành, muối, cho ít nước ép ô mai, dùng ít mỡ hạn thát mới ăn.
Không như mục dân khác, hái xuống là cho vào miệng.
Ngay cả thịt cừu trâu mà mục dân đã ăn tới mấy nghìn năm thì nhà Vân Sơ làm ra cũng ngon nhất.
Nhất là thịt cừu nhà Vân Sơ dùng nước nấu, ăn với rau hẹ nhà họ muối, cùng cho vào miệng, chỉ cần người từng ăn, chưa ai nói không ngon.
Hạn thát mà Vân Sơ nướng, được mục dân may mắn nếm thử tán tụng là món ngon mà chỉ thần mới xứng được dùng.
Cho nên nhà Vân Sơ đa phần ăn hạn thát không phải lừa được ở chỗ Đại Phì, mà là mục dân bắt được hai con hạn thát sẽ tặng cho Vân Sơ một con, hi vọng khi Vân Sơ nướng con nhà mình thì tiện thể nướng luôn con nhà họ.