Chương Q1 - 017: Tên ta là Thạch Bàn Đà.
Đây là lần đầu tiên mười ba năm qua, Vân Sơ thực sự rời xa bộ tộc, rời xa Tắc Lai Mã và Na Cáp, trong lòng có phấn khích lẫn sợ hãi, đi chưa được bao lâu thì gió cát nổi lên, che mờ con đường phía trước, đội ngũ vẫn kiên định bước tới.
Con ngựa mận chín là chiến mã không tệ, cưỡi lên lưng nó rất vững vàng, Lão Dương Bì ngồi trên lưng lạc đà cao lớn, thi thoảng quay đầu nhìn Vân Sơ, nhìn lần nào ông ta bật cười lần đó.
Tâm trạng Vân Sơ không tốt như thế, y nhớ Tắc Lai Mã, nhớ Na Cáp, nhớ tới cồn cào, lo tới thắt dạ, mấy lần suýt chút nữa quay về, vì y không yên tâm, nhất là Na Cáp, từ lúc sinh ra, nó luôn trong tầm mắt Vân Sơ, chưa từng rời xa quá một khắc. Na Cáp rất nghịch, Yết Tư Cát có đủ kiên nhẫn với nó không, Na Cáp rất tham ăn, thích ăn ngon, ai sẽ làm thức ăn cho nó? Na Cáp lớn lên nhất định sẽ rất xinh đẹp, đó chưa chắc là chuyện tốt ở bộ tộc Hồi Hột …
Cố gắng xua suy nghĩ không nên ra khỏi đầu, Vân Sơ hít sâu, ánh mắt kiên định hướng về phía trước.
Cho tới tận hoàng hôn, gió ngừng thổi, họ dừng lại dựng trại đốt lửa, tất cả đều do đám nữ nhân trong đội ngũ làm. Bọn họ đều đều là tuổi hoa dáng ngọc, trong đó có mấy nàng đặc biệt xinh xắn, nhan sắc bỉ phải sánh với Tắc Lai Mã.
Bọn họ tuy có vẻ mệt mỏi, nhưng phần lớn tinh thần vui vẻ, chẳng hề giống những nữ nhân được đem đi mua bán. Còn giúp đỡ làm đồ ăn, và nói cười với nhau.
Đám nữ nhân trong đội ngũ đi bộ rất hoạt bát, vì họ sắp có một cuộc sống mới.
Còn đám nam nhân thì trầm mặc hơn nhiều, dọc đường trừ ăn uống ra, họ không nói thừa thãi.
Vân Sơ cũng chẳng nói chuyện nhiều, cứ thế đội ngũ đi theo Lão Dương Bì qua bảy tám bộ tộc, nữ nhân trong đội ngũ không còn nữa, nam nhân thì thêm năm sáu người.
Lúc đi qua Ưng Chủy Nhai, giữa đường xuất hiện một tráng hán cưỡi ngựa, người này thực sự là hùng tráng như núi, con tuấn mã Tây Vực cao lớn bị hắn làm trông như con lừa.
Một cái túi da trâu đen đùa bị tráng hán ném tới, Lão Dương Bì đưa tay bắt lấy, ước lượng cân nặng rồi gật đầu, đánh lạc đà tiếp tục đi.
Vân Sơ đương nhiên biết Lão Dương Bì đang làm gì, lặng lẽ đi theo lạc đà, chiến mã của tráng hán di chuyển mấy bước ngăn cản đường y.
Lão Dương Bì lười nhác nói:" Không phải người đó!"
Tráng hán càu nhàu:" Ông luôn giấu thứ tốt nhất."
Vân Sơ lấy làm lạ, với sức vóc của Lão Dương Bì, mình có thể dễ dàng giết ông ta, vậy mà tráng hán tựa hồ hết sức kiêng kỵ.
Nhất định phải có nguyên nhân, Vân Sơ quyết định nhớ kỹ điểm này.
Tráng hán nhường đường, Vân Sơ đi sát qua bên người hắn, đúng lúc đó y nhìn thấy hình xăm trên cổ tráng hán, một con sói xanh ngửa đầu lên trời gào rú.
Thanh Lang rất nổi tiếng ở một dải Thiên Sơn, hắn là thủ lĩnh của đoàn thủ lĩnh.
Bả Nhuận khả hãn hai năm trước phái quân truy đuổi hắn, kết quả đến cả một sợi lông cũng không bắt được.
Ai ai cũng nói Thanh Lang bị thân vệ của Bả Nhuận khả hãn đuổi đi rồi, thậm chí ông ta còn đem đầu của Thanh Lang làm món trang sức trong phòng.
Giờ người ta lại sống sờ sờ xuất hiện ở đây chiêu binh mãi mã, xem ra sau khi Bả Nhuận khả hãn chết, Thanh Lang chuẩn bị làm lại nghề cũ.
"Sao ông lại xử lý rẻ những người đó thế? Cái này hình như không phù hợp với hành vi thường ngày của ông." Vân Sơ thúc ngựa đuổi kịp Lão Dương Bì, không nhịn được hỏi:
Lão Dương Bì uể oải đáp:" Chúng ta có việc quan trọng hơn phải làm, không có thời gian bán đám tiểu tử đẹp đẽ đó với giá tốt."
"Mục tiêu ở đâu?"
"Quy Tư?"
"Làm gì?"
"Cách đại môn binh doanh chiết trùng phủ thứ chín trấn Quy Tư có một quán ăn do người Tùy mở, gọi là quán ăn Trường An. Cho ngươi hai ngày, trở thành hỏa kế quán ăn đó."
Vân Sơ gật đầu, biểu thị đã hiểu, đột nhiên y hỏi:" Ông có hận Huyền Trang hòa thượng không?"
Lão Dương Bì không trả lời câu hỏi của Vân Sơ, có điều, vì câu hỏi này mà tâm tình của ông ta trở nên không tốt.
Một bóng roi đột ngột xuất hiện trong tầm mắt của Vân Sơ, y ngã người trượt xuống lưng ngựa, cái roi mang theo tiếng rít xé gió lướt qua lưng ngựa rồi lại lặng lẽ quay về ống tay áo Lão Dương Bì.
Vân Sơ từ dưới bụng ngựa nắm yên ngựa dùng sức, người ngồi trở lại lưng ngựa, động tác này rất có phong thái của người Hồi Hột.
Từ khi biết đi Vân Sơ đã học làm sao không ngã khỏi lưng cừu, từ khi biết cưỡi ngựa, Vân Sơ luôn nghiên cứu làm sao không ngã khỏi lưng ngựa. Hôm nay một thân kỹ năng rốt cuộc có đất dụng võ.
Lão Dương Bì thu roi lại liền không động đậy nữa, ngồi giữa hai cái bướu, ánh mắt đặt trên trời xanh, tâm tư tựa hồ đã bay xa.
"Tên ta là Thạch Bàn Đà."
Ông ta bỗng dưng nói ra tên của mình, Vân Sơ nghe không hiểu, nhưng lại chẳng hỏi. Lúc này cần bản thân Lão Dương Bì tự kể ra, một khi cắt đứt suy nghĩ của ông ta, khả năng ông ta sẽ không nói nữa.
Đáng tiếc, Lão Dương Bì nói tên xong thì không nói thêm câu nào nữa.
Quy Tư cách nơi Vân Sơ ở chỉ 180 dặm thôi.
Hai người đi hai ngày mới nhìn thấy thành Quy Tư ở đường chân trời, còn về phần núi tuyết Thiên Sơn ở sau lưng thì chẳng có gì thay đổi, 180 dặm với nó mà nói cũng chẳng có gì khác.
Hoàn cảnh không thay đổi nhiều nhưng người nhiều lên, trên đường chật kín đội lạc đà và trâu cừu thành đàn.
Thành Quy Tư đầu tháng sáu, lúa mạch đã mọc lên, từ dưới thành tạo thành tấm thảm xanh mướt trải tới tận chân trời.
Có lẽ vì cảnh đẹp này khiến cho thành Quý Tư đổ nát trở nên không đáng kể nữa.
Tới đây, Lão Dương Bì mừng giận thất thường rốt cuộc cũng tỏ ra có chút vui vẻ.
"Số ruộng mạch này đều thuộc về trấn Quý Tư, ngươi cẩn thận đừng để ngựa dẫm lên lương thực, sẽ bị quân đội kéo đi chặt đầu đấy."
"Mức độ coi trọng lương thực của người Đường, người Tây Vực chúng ta không bì được, thứ mà người người mong cũng chẳng có, trong mắt khả hãn lại là thứ tế tự, cho một bó lửa vậy là thiêu sạch."
Vân Sơ dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Lão Dương Bì, rất rất lâu trước kia, Vân Sơ từng gặp những kẻ sính ngoại, không ngờ rằng y lại gặp người như thế dưới thành Quy Tư.
Ai bảo người Hồ tùy tiện lãng phí lương thực chứ? Ít nhất Vân Sơ chưa từng thấy, xương mà Tắc Lai Mã gặm qua đến chó cũng không thèm ăn, Na Cáp ăn hạn thát, vụn thịt rơi xuống da cừu nó cũng chẳng bỏ qua, thậm chí nó còn nằm bẹp liếm mỡ dính trên da cừu.
"Vân Sơ, ngươi thay bộ y phục này đi." Lão Dương Bì nói xong ném cho y một cái bọc trang phục:" Nhớ ra kênh nước tắm rửa, tắm kỹ vào, rửa sạch cái cổ đen xì cáu mỡ của ngươi. Nếu không dò mặc y phục người Đường, người ta vẫn ngửi thấy mùi tanh trên người ngươi."
Vân Sơ ôm bọc quần áo lần nữa ngớ ra, y thề, trong tất cả người Hồ, dứt khoát không tìm ra ai thích sạch sẽ hơn y nữa.
Y không chỉ cổ đen, mặt đen, tay cũng đen, đây là chuyện chẳng đặng đừng, bất kể là ai suốt ngày phơi tử ngoại ở cao nguyên chăn thả đều không thể trắng được.
Không hiểu với trí tuệ của Lão Dương Bì mà lại đi sùng bái người Đường tới mức đó.
Nước núi tuyết ở Quy Tư lạnh thấu sương.
Đợi Vân Sơ lần nữa từ trong rừng hồ dương đi ra, con ngươi Lão Dương Bì như không biết chuyển động nữa rồi.