Đường Nhân Đích Xan Trác

Chương Q1 - 016: Chúng ta đi thôi.

Chương Q1 - 016: Chúng ta đi thôi.


Hôm nay trời rất trong, Vân Sơn từ sáng sớm đã nấu xong sữa cừu, chuẩn bị bánh và bơ, đợi tới khi mặt trời nhô lên cũng không thấy Tắc Lai Mã và Na Cáp, chợt nhớ ra, họ tới lều của Yết Tư Cát sống rồi, lòng có chút buồn bã.
Thế là y tự ăn hết thức ăn mình chuẩn bị, bụng no căng, toàn thân đều nóng lên, lâu rồi y chưa có cảm giác tốt như vậy.
Tự an ủi bản thân, Tắc Lai Mã và Na Cáp hẳn là có những mong ăn ngon hơn, từ nay về sau y không cần tiết kiệm nữa, có thể ăn thả cửa rồi.
Khi Vân Sơ chải lông cho ngựa để bồi dưỡng tình cảm, Lão Dương Bì lần nữa tới cái bộ lạc nho nhỏ này.
Ông ta cưỡi một con lạc đà thân hình to lớn, làm ông ta trông cũng rất cao lớn, theo sau là bay tám thiếu niên nam nữ, làm lão già trông như con khỉ ít nhiều có chút oai nghiêm.
Lão Dương Bì là người Hồ già nhất mà Vân Sơ từng gặp.
Ông ta đã gày tới quắt lại rồi, mặt chỉ to bằng bàn tay, lưng gù như con tôm, rõ ràng là da ông ta quá lớn, xương cốt, cơ thịt, nội tạng trong người quá ít, khiến cho giống như có tấm da cừu già không lông khoác lên người ông ta. Có lẽ vì thế mà người ta gọi ông là Lão Dương Bì.
Tuy gầy gò, nhưng râu tóc lão già này lại rất dày, nhất là râu trên mặt ra sức mọc, khiến cho khuôn mặt nhỏ xíu của ông ta chỉ có mỗi đôi mắt trong vắt như nước là khiến người ta chú ý.
Mắt Lão Dương Bì màu lam nhạt, không có chút tạp chất nào, đôi mắt trong như nước Thảo Mãnh Hồ ấy khiến người ta bất giác muốn thân thiết.
"Tiểu hùng ưng của ta, ngươi chuẩn bị rời nơi này bay cao chưa?" Lão Dương Bì cười với Vân Sơ:
"Ta đang đợi ông tới." Vân Sơ thu lược lại, đứng thẳng tắp:
Lão Dương Bì vẫy vẫy tay, đám thiếu niên lập tức tới bên lạc đà dùng thân thể tạo thành thang.
Ông ta cứ thế từng bước xuống thang, tới trước mặt Vân Sơ ngẩng đầu lên:" Đáng lẽ phải theo ta lâu rồi, ngươi lại vì một nữ nhân ngu xuẩn ở trong ổ dã nhân này ba năm."
Tắc Lai Mã ở cách đó không xa nhìn Vân Sơ, Vân Sơ nhìn thấy, vẫy tay với nàng, trả lời Lão Dương Bì:" Coi như sống thêm ba năm."
"Ngươi chắc chắn đi theo ta sẽ chết tới mức đó à?" Lão Dương Bì kiếm một chỗ hướng nắng, khoác áo choàng lông cừu lớn ngồi xuống:
Khi ông ta ngồi xuống, trông càng thêm nhỏ bé, vì lịch sự, Vân Sơ đành ngồi bệt xuống đất mới ngang với Lão Dương Bì.
"Trong lục đạo luân hồi, tất cả thứ ngươi quý trọng cuối cùng sẽ bị hủy diệt với phương thức tàn khốc. Ngươi thân nhất của ngươi khả năng là chúng sinh bị ngươi giết! Người ngươi hận nhất khả năng là cha mẹ, con cái ngươi! Hết thảy đều là nhân quả thôi, ngươi cần gì coi trọng thế?"
Vân Sơ cười, cái lão già này vẫn như trước kia, chỉ cần có cơ hội là coi bản thân là hòa thượng.
Nghĩ tới lai lịch của ông ta, Vân Sơ chẳng lấy làm lạ.
Bất kể là ai theo Huyền Trang hòa thượng, cùng sớm chiều bên nhau như cùng hô hấp cùng chung vận mệnh tới mười bày năm, đều thành hòa thượng.
Theo Lão Dương Bì nói, ông ta đi theo Huyền Trang hòa thượng mười bảy năm, bảo bệ Huyền Trang mười bảy năm.
Cho dù Vân Sơ chưa chứng thực được lời ông ta, nhưng chẳng ảnh hưởng với việc ông ta là vị trí giả biết nhiều hiểu rộng.
Lão già này tinh thông tiếng Phạm, tiếng Thổ Hỏa La, Đột Quyết, kinh nhất là ông ta nói tiếng quan thoại Trường An lưu loát. Viết chứ bằng bút lông cực đẹp, bút pháp còn là thứ lưu hành nhất Trường An.
Ông ta tự xưng là đi khắp các nước Tây Vực, thậm chí còn cùng hòa thượng tên Huyền Trang tới một quốc gia tên Thiên Trúc.
Việc ông ta theo Huyền Trang tới Thiên Trúc thì Vân Sơ có hoài nghi nhất định, nhưng trong lời ông ta, Vân Sư lần đầu tiên dùng phương thức ở trên cao nhìn xuống mảnh đất Tây Vực rộng lớn.
Tiếp đó dùng những học thức của mình xác thực, khiến y nhận thức được địa điểm, thời gian nơi mình sống.
Nghiêm túc mà nói, Lão Dương Bì là người dẫn đường đầu tiên của Vân Sơ ở thế giới này. Y luôn muốn bái sư ông ta, đáng tiếc, Lão Dương Bì không đồng ý.
Có lẽ bị Huyền Trang mê hoặc, bây giờ Lão Dương Bì là cuồng tín đồ của Trường An, ông ta cố chấp cho rằng dù có phải bò cũng bò tới Trường An, cuối cùng chết ở tòa thành quang vinh, sáng rực đó.
Khả năng đó là hi vọng cuối cùng trong cuộc đời dài của ông ta, chỉ không biết ông ta là ai trong ba người Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới, Sa hòa thượng.
Chính sự cuồng nhiệt của ông ta với Trường An đã cảm nhiễm Vân Sơ, một người Hồ còn coi Trường An là chốn về, chẳng có lý do gì một người Trường An chính tông như y lại bỏ cả cuộc đời ở Tây Vực.
Hành vi cùng giọng điệu của Lão Dương Bì rất giọng bọn đa cấp, ông ta miêu tả Trường An thành thiên đường chứ không phải là tòa thành nhân gian.
Chính vì thế mà Vân Sơ lựa chọn tin ông ta, người có mục tiêu lớn, đều không thể quá tệ được.
"Ta đã dạy ngươi năm năm rồi, có thể khẳng định với ngươi, tiểu hùng ưng, với bản lĩnh của ngươi, ngươi nên tới Trường An, chứ không phải ở lại Tây Vực. Về sớm đi, nếu còn không về, ngươi sẽ chết ở đây." Đôi mắt tròn như khỉ của Lão Dương Bì mờ nước, có thể nhìn ra, lúc này ông ta hết sức thương cảm:
Vân Sơ bất giác nhói đau trong lòng, cúi xuống hỏi nhỏ:" Năm xưa Huyền Trang về Đại Đường, vì sao không đưa ông đi?"
Tức thì đôi mắt ông ta sắc bén như mắt ưng, nhìn Vân Sơ chằm chằm, có lẽ câu nói đó đã chọc vào nỗi đau của ông ta.
Vân Sơ không né tránh, nhìn thẳng vào mắt Lão Dương Bì.
"Ài ..." Lão Dương Bì thở dài, tiếp đó yếu ớt nói:" Pháp sư bị quan binh đón đi ..."
Vân Sơ gật đầu:" Chúng ta đi thôi!"
Lão Dương Bì ngớ ra một lúc:" Cứ thế mà đi à, không phải ngươi không nỡ đi sao?"
Vân Sơ đứng dậy đi tới bên cạnh Tắc Lai Mã, ôm thật chặt nữ nhân đã nuôi lớn mình, mắt cay cay khẽ nói bên tai nàng:" Mẹ, con đi đây."
Tắc Lai Mã cố kìm nén không khóc, lấy trong lòng ra một chuỗi đá trắng, buộc lên cổ tay Vân Sơ, chính là những viên đá mà Na Cáp thường ngày hay chơi.
"Sống thật tốt, ta đợi con dưới tuyết sơn, đợi ngày con thành đại anh hùng."
Vân Sơ gật đầu, quay về lều lấy ba lô hai quai bằng da trâu, lại đặt một cái bao da lên lưng ngựa, dặt tới phía Lão Dương Bì đã lên lạc đà. Chẳng nói một lời rời khỏi bộ lạc y sống mười ba năm.
Mễ Mãn đứng trước lều, hâm mộ nhìn Vân Sơ cưỡi ngựa đi qua, mấy lần hắn muốn đi theo, cuối cùng dựa lưng vào lều ngồi xuống.
Vân Sơ mấy lần nhìn lại không nhìn thấy Na Cáp, điều này làm y hơi thất vọng, Tắc Lai Mã đi theo họ một lúc, rồi đứng dưới tây tuyết tùng lớn, mắt tiễn chân Vân Sơ đi xa xa mãi tới khi biến mất.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất