Đường Nhân Đích Xan Trác

Chương Q1 - 057: Ngươi đúng là nhi tử của Huyền Trang.

Chương Q1 - 057: Ngươi đúng là nhi tử của Huyền Trang.


Vân Sơ không đáp lời hắn lắc đầu cười định rời đi, kỳ thực Đinh Đại Hữu ngay từ đầu không nằm trong tính toán của y, tên đó không đáng tin, sự thực chứng minh điều đó.
Người bất lương ngăn y lại, mở một văn thư hải bộ ra trước mắt y:" Biết người này không?"
Vân Sơ nhìn lướt qua:" Biết, hắn là Thanh Lang."
Người bất lương nhíu mày, hỏi lại:" Ngươi khẳng định hắn là Thanh Lang chứ?"
"Hơn hai tháng trước ta từng gặp người này ở dưới chân Thiên Sơn, khi đó hắn đang mua võ sĩ từ kẻ buôn người, nghe nói hắn chuẩn bị gây dựng lại đoàn mã tặc."
"Ngươi chắc chắn hắn là Thanh Lang mà không phải là Lão Dương Bì chứ?"
Vân Sơ ngẩn người, không hiểu sao lại có người nghi Thanh Lang là Lão Dương Bì, y khẳng định:" Ta chỉ biết hắn là Thanh Lang, hắn rất nổi tiếng ở Thiên Sơn, trước kia thường cướp bảo vật của khả hãn Hồi Hột."
"Hắn còn trong một đêm giết sạch 76 tăng nhân trong Chùa Mã Đề ở Cam Châu." Người bất lương nói thêm:
"Bảy người các ngươi không phải đối thủ của hắn đâu, ta nghe nói nhân số đoàn mã tặc của Thanh Lang không ít, khả hãn Hồi Hột còn không làm gì được, mấy người các ngươi muốn phá án thì tự cầu phúc đi."
"Không cần ngươi phải lo, ngươi tìm cách sống đi rồi hẵng hay."
Đám người bất lương rời đi.
Vân Sơ lấy một đoạn cam thảo trong túi ra, cho vào miệng nhai, chuyện xảy ra thời gian qua đúng là thú vị.
Dù không biết mắc míu bên trong nhưng có thể khẳng định chắc chắn, Lão Dương Bì và Thanh Lang có quan hệ, đây là điều Vân Sơ không ngờ tới.
Cam Châu là nơi thế nào?
Trong thế giới trước kia của Vân Sơ, Cam Châu được gọi là Trương Dịch, nằm ở phía nam của Ngọc Môn Quan, là một trong những thành thị giàu có nhất trong Đại Đường.
Lũng Hữu sở dĩ được gọi là giàu át thiên hạ vì có cống hiến vĩ đại của Cam Châu.
Một kẻ dám gây huyết án ngợp trời ở Cam Châu lại nói mình không thể vào Ngọc Môn Quan, không biết rốt cuộc là ai đang nói dối đây.
Có điều chỉ là chuyện nhỏ thôi, Quy Tư đi tới mức này, kết cục cơ bản đã định hình rồi.
Không có biến hóa nào khác nữa.
Vân Sơ cho Hà Viễn Sơn và Lưu Hùng đang ngủ say uống ít nước, như vậy họ ngủ ngon hơn.
Lạc đà trong thành Quy Tư rất nhiều, tính sơ bộ không dưới 800 con, trâu không nhiều như thế, thời gian qua bị người trong thành ăn không ít.
Vân Sơ nhìn qua, phát hiện chỉ có chưa tới năm mươi con lạc đà được bôi mỡ trâu, hỏi Yết Tư Cát:" Sao chỉ có vài con như thế?"
Yết Tư Cát giải thích:" Lạc đà sống theo bầy, bọn ta lựa những con đầu đàn, chỉ cần chúng chạy thì những con khác sẽ chạy theo."
Vân Sơ liền bảo Yết Tư Cát dẫn lạc đà tới cổng thành chờ đợi, trước khi rời đi Vân Sơ không nhịn được nói:" Chẳng lẽ ngươi không lo cho an nguy của Tắc Lai Mã sao?"
"Ta sẽ chết trước mặt nàng."
"Tắc Lai Mã muốn chết cùng ngươi không? Còn cả đứa bé trong bụng nữa."
Yết Tư Cát ngẩng đầu nhìn bầu trời sao lấp lánh, giọng bi thương:" 200 lều người Tắc mà ngươi quen thuộc chỉ còn lại 50 lều, trong đó ít nhất 40 lều toàn là phụ nhân và trẻ nhỏ. Bọn ta hi sinh nhiều như thế, các ngươi ngay cả cái thành nát cũng không chịu cho bọn ta."
"Vân Sơ, từ nay về sau, người Tắc sẽ không tin người Đường nữa, Bì Túc khả hãn cũng sẽ không toàn lực giúp người Đường đánh trận nữa đâu."
Một đám người đáng thương, Vân Sơ không nghĩ vậy:" Yết Tư Cát, ngươi sai rồi, từ nay về sau, Bì Túc khả hãn càng dốc sức giúp người Đường đánh trận, vì thứ hắn muốn không chỉ là một tòa thành Quy Tư đổ nát."
Yết Tư Cát thương hai nhìn Vân Sơ:" Vân Sơ, người Đường không tốt, ngươi quay về làm người Tắc đi, ngươi thông minh như thế, dũng cảm như thế, sau này nhất định thành thủ lĩnh lớn hơn đại a ba."
Quan hệ giữ hai người họ quái dị, Yết Tư Cát đề phòng y, nhưng lại tin y, hắn là người chân thành. Vân Sơ chỉ Thiên Sơn đen kịt dưới trời sao, nói thật lòng:" Ta mệt mỏi ngày tháng trên thảo nguyên, mệt mỏi chuyện di cư không ngừng."
"Yết Tư Cát, ta sẽ về Đại Đường, tới tòa thành trong ca dao của các ngươi, mua một căn nhà thật lớn, chuẩn bị thật nhiều thức ăn. Ta sẽ dạy Na Cáp nói tiếng Đường, hát tiếng Đường, mặc y phục của người Đường. Ta sẽ cùng Na Cáp sống hạnh phúc ở đó tới khi Na Cáp tìm thấy nam nhân muội ấy yêu thương."
"Ở đó không có cái đói, không có giá lạnh, không có đàn sói, càng không có mùi phân trâu làm người ta buồn nôn."
Vân Sơ không biết vì sao lại nói những lời đó với Yết Tư Cát, nó giống như sự cuồng nộ trong bất lực.
Trước kia chỉ cần thấy y, Tắc Lai Mã sẽ chạy tới bên cạnh, giờ nàng né tránh y.
Vân Sơ muốn thề với trời, bản thân không có bất kỳ tâm tư tà ác nào với Tắc Lai Mã, y chỉ muốn bồi thường cho nữ nhân đó, để nàng sống nửa đời sau an khang hạnh phúc.
Chỉ là không ai tin y, dù y có thề Tắc Lai Mã cũng sẽ không tin, trước kia y nói gì Tắc Lai Mã cũng sẽ tin.
Mọi thứ được an bài xong rồi.
Đinh Đại Hữu sẽ dẫn số phủ binh còn lại qua lỗ hổng của tường thành giết ra, hắn sẽ qua rừng dâu, xem xem có thể kiếm được cá lớn khi bỏ chạy không.
Người Hồ còn sót lại trong thành sẽ đốt mỡ trâu trên dái lạc đà, để chúng điên cuồng mở ra cho họ một con đường sống.
Đi cả rồi, tòa thành này chân chính thuộc về nhà môn đại quan lệnh chỉ còn lại một chưởng cố tên Vân Sơ với một đám thương binh cố thủ.
Cho dù là khi đó tòa thành này đã bị Vân Sơ đốt cháy thành bình địa.
Trên đường về nhà Lão Dương Bì, Vân Sơ gặp được mã phu câm, cũng thấy canh phu bệnh lao, bọn họ mỗi người dẫn một đội thương binh đi từng nhà từng hộ rưới dầu đèn. Vùng Quy Tư này vốn nhiều dầu đèn.
Con khỉ già ngồi trên giường uống rượu, Vân Na cứ muốn uống trộm, bị ông ta đẩy ra, nó vẫn ở bên kiên trì kiếm cơ hội.
Trên đỉnh đầu rọi xuống ánh trăng trong mát làm cả sân sáng trưng.
"Sao hai người lại ra?" Vân Sơ bế Vân Na lên, đứa bé này ở bên y vài ngày hình như lại béo lên rồi:
Con khỉ già hừ một tiếng:" Trong hầm hôi không ở nổi, bọn ta ra cho thoáng. Vân Sơ, giờ ta biết vì sao ngươi không rời tòa thành này rồi."
"Vì sao?"
"Vì tòa thành này đại biểu cho công tích, chỉ cần khi Lương Kiến Phương tới, ngươi vẫn ở trong thành. Như vậy Đinh Đại Hữu, Hà Viễn Sơn vất vả giúp ngươi thủ thành, bộ lạc người Tắc tổn thất hết sạch, công lao của họ sẽ so với tên chưởng cổ thà chết không bỏ chức trách là ngươi, không đáng một đồng."
Vân Sơ vẫn nhai cam thảo:" Trong tòa thành này, ta chỉ là một nhân vật nhỏ tới không đáng kể thôi. Nhưng họ vứt bỏ thương binh, ta không vứt bỏ, bọn họ vứt bỏ đồng ruộng, ta không vứt, họ vứt bỏ sổ sách, ta không vứt."
"Cho nên cuối cùng chia bánh, chẳng lẽ ta không xứng đáng được miếng lớn nhất à?"
Con khỉ già im lặng một lúc rồi thở dài:" Ngươi đúng là nhi tử của Huyền Trang, các ngươi quá giống nhau, quá giống, nhìn thấy ngươi ta có thể tưởng tượng ra một cách hoàn chỉnh bộ dạng của Huyền Trang khi ở tuổi ngươi."
Phàm người có nghị lực lớn, nếu không phải anh hùng thì cũng là kiêu hùng, Huyền Trang tất nhiên không phải người đơn giản.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất