Chương Q2 - 038: Càng lúc càng thú vị rồi.
Thành Quy Tư vốn ra vào tấp nập giờ gần như biến thành tòa quân thành, từng đoàn lạc đà dài ra vào liên miên bất tận không còn nữa, tuy thế không có sự hỗn loạn gì, càng chẳng có cảnh dòng người lũ lượt rời đi.
Chiến tranh, giết chóc ở cái Tây Vực này gần như là chuyện cơm bữa rồi.
Nay thành Quy Tư đã thành công trường cực lớn, đâu đâu cũng là người, tường thành đổ nát ngày trước đữa được tu sửa toàn bộ, ít nhất nhìn bề ngoài là thế. Cổng thành cũng bị công tượng dùng thanh sắt và những miếng gỗ lớn bịt kín.
Hà Viễn Sơn thời gian qua ngày đêm không nghỉ tuần tra tường thành, đầu người bị hắn ta hạ lệnh chặt xuống, treo trên cổng thành, mắt âm u nhìn chằm chằm nhìn đám người Hồ muốn lười biếng.
Tất cả lương thực trong thành được đưa tới kho lương chuyên dụng, gia súc bị đưa vào trong cái chuồng lớn đợi giết thịt.
Chợ lớn trước kia có vài phần phồn hoa, nay tới cái bóng ma cũng chẳng thấy. Hà Viễn Sơn hung lên rồi, ngay cả Hồ cơ khiêu vũ ở thị tập cũng phải lên tường thành vận chuyển gỗ, đá.
Hình như Lão Dương Bì là chẳng khác gì thường ngày, bình thản nằm trên giường, bên cạnh có hai hồ cơ mỹ lệ quạt mát, nghe thấy tiếng bước chân của Vân Sơ, ông ta hé mắt cười:" Sao, nhớ ta rồi à?"
"Ông sớm biết sẽ đánh trận hả?"
"Đương nhiên là biết rồi, trong nửa năm qua, A Sử Na Hạ Lỗ mua bao nhiêu thiếu niên từ ta như thế, nếu không phải xác định số nhân khẩu dư này sẽ bị tiêu hao, hắn có điên mới tiếp nhận số người vượt giới hạn của bộ tộc. Ý đồ tạo phản của hắn không chỉ ta biết, hoàng đế Đại Đường cũng biết từ lâu, giờ đợi hắn tới Quy Tư để tử chiến thôi."
"Ông không định chạy à?"
"Chạy chứ, tất nhiên là phải chạy, ta đợi đám người chiết trùng phủ không chống nổi, mọi người cùng chạy. Như thế trên đường có người chiếu cố."
"Ông già như thế, chạy không nhanh sẽ bị người Đột Quyết đuổi theo giết chết."
"Đồ ngốc, người Đột Quyết chỉ xua đuổi đám người bị chúng đánh tan, tuyệt đối không giết giữa đường, chúng cần những người này lan truyền sợ hãi, truyền bá sự anh hùng của người Đột Quyết, như thế còn có giá trị hơn cả giết họ."
"Đường hầm của ông ở đâu?" Vân Sơ không nghe ông ta lải nhải, hỏi thẳng:
"Đường hầm nào?"
Vân Sơ chỉ kênh nước trong vắt ở sân:" Ông nghĩ ta tin à?"
"Đó là nước do khảm nhi tỉnh chảy ra, nếu ngươi cho rằng khảm nhi tỉnh là đường hầm thì chính là nó."
"Cho ta một câu trả lời chính xác đi, chuyện này liên quan tới mạng sống, ta không muốn phạm chút sai lầm nào cả."
Lão Dương Bì lườm một cái rồi lưới biếng rời giường, hồ cơ dùng sức đẩy giường ra, Vân Sơ liền vén vạt áo, từng bước đi xuống hầm.
Khi Vân Sơ lần nữa đi ra thì đã là trên con dốc ngoài thành Quy Tư hai dặm, cách đó không xa là một mảng rừng hồ dương.
Mùa thu chính lúc nước sông Tháp Lý Mộc sung túc, nước sâu chưa tới một thước bao phủ toàn bộ rừng Hồ Dương, rừng cây soi bóng trên mặt nước phẳng lặng, cùng mây trắng, trời xanh tạo thành bức tranh tuyệt mỹ.
Sông Tháp Lý Mộc được gọi là ngựa hoang không cương, ý tứ là con sông này không có dòng chảy xác định, muốn chảy tới đâu thì chảy tới đó, hoàn toàn phải xem lượng nước năm đó thế nào.
Nước năm nay xem ra không tệ, đã từ phía Vu Điền chảy tới Quy Tư rồi.
Khi Vân Sơ nhìn rừng hồ dương, cách đó không xa cũng có một đám người, một số rất quen mặt, hẳn là thương nhân trong thành.
Quy Tư có lớp đất vàng dày, chất đất cứng mà mịn, đúng là chỗ tốt để đào khảm nhi tỉnh.
Nói cách khác, mật đạo trong thành Quy Tư thông ra ngoài không phải là chỉ một mình Lão Dương Bì mới có, phàm là thương cổ có thực lực đều có thứ này.
Vân Sơ ngồi bên sông mượn cỏ lau rậm rạp che khuất bản thân, cẩn thận quan sát xung quanh, ghi nhớ phương hướng, rửa tay, lau khô người rồi lại chui vào mật đạo, thuận tay đóng cửa mật đạo lại.
Lần nữa quay lại viện tử Lão Dương Bì cư trú, ngạc nhiên phát hiện không thấy ông ta và hồ cơ đâu nữa, cái giường Lão Dương Bì vừa nằm giờ phủ một lớp bụi, tựa như nơi này đã bỏ trống lâu rồi.
Vân Sơ hơi hoảng, y sở dĩ dám ở lại vì có con bài tẩy là Lão Dương Bì, y nhận định Lão Dương Bì sẽ có đường lui, không ngờ đường lui ông ta an bài lại tầm thường như thế.
Tới trên tường thành chật kín người nhìn xuống binh doanh của chiết trùng phủ, nơi đó cũng im phăng phắc, ngay cả lá cờ lớn thêu chữ Đường cũng rũ xuống cán. Trên quân trại không thấy vệ binh, công quân trại không thấy người cầm trường mâu đứng gác, một đàn chim đậu trong quân trại, lúc lại vội vội vàng bay đi.
Vân Sơ càng lúc càng bất an.
Cho dù Hà Viên Sơn không ngừng vung roi quất dân phu, tiếng rống của Lưu Hùng không dứt, nhưng không mang tới cho Vân Sơ bất kỳ chút an toàn nào.
Lúc này Vân Sơ thấy vẻ mặt đám người Hồ bên cạnh vô cùng quỷ dị, trong mắt ánh lên vẻ hung dữ, nơi này phức tạp như vậy, nếu nói không có mật thám của người Đột Quyết thì hoang đường quá rồi.
Vân Sơ muốn chạy, nhưng thành Quy Tư nằm ở bình nguyên, y không biết phải chạy theo hướng nào mới là chính xác, vì quân của A Sử Na Hạ Lỗ có thể xuất hiện từ bất kỳ nơi nào.
Vân Sơ vội vàng về rừng dâu, được cái Hầu Tam vẫn còn đó, ông ta đang ngủ, còn ngủ chảy nước dãi.
Con ngựa mận chín vẫn còn, bộ ấm chén Phương Chính tặng vẫn còn, trên tường treo một cây cung, túi tên có ba mươi sáu mũi tên.
Không ngờ Lão Dương Bì xuất hiện ở nơi này, ông ta dựa lưng vào vách tường, ném cho Vân Sơ thành Đường đao:" Ngươi sợ chứ gì, ngươi sẽ lấy được dũng khí từ nó."
Vân Sơ từ từ rút đao khỏi vỏ, chém về phía Lão Dương Bì:" Đừng hòng thao túng ta."
Một thanh loan đao nhẹ nhàng chặn lại, đôi mắt trong vắt của Lão Dương Bì ở phía sau lưỡi đao, chứa đầy tán thưởng:" Ngươi này càng thú vị rồi."
Đột nhiên từ trong thân thể gầy gò nhỏ nhắn của Lão Dương Bì bùng lên sức mạnh cường đại, đẩy Vân Sơ ra.
Vân Sơ lui lại mấy bước mới đứng vững được, Lão Dương Bì khoác lên áo choàng lông cừu đen, thong thả đi qua bên Vân Sơ, còn nói nhỏ với y:" Ngươi không đi được đâu, kỵ binh của A Sử Na Hạ Lỗ đã từ bốn phương tám hướng kéo tới, ngươi sẽ mau chóng thấy bọn chúng thôi, chạy bừa ra ngoài chỉ có đường chết."
"Không ai có thể ép ta lên chiến trường." Vân Sơ gằn giọng:
"Hài tử, đó không phải chiến trường, chỉ là một nơi khảo nghiệm ngươi thôi. Thuận tiện nói với ngươi một câu, A Sử Na Hạ Lỗ sở dĩ lựa chọn thành Quy Tư là nơi mục tiêu lần này vì hắn nghe lời ta."
Lão Dương Bì có dính dáng tới A Sử Na Hạ Lỗ, điều đó không làm Vân Sơ ngạc nhiên:" Nếu ta không qua được khảo nghiệm, ông có cứu ta không?"
"Không, người Phật thấy thú vị sẽ không chết, nếu ngươi chết, vậy ngươi không thú vị đến thế."