Đường Nhân Đích Xan Trác

Chương Q2 - 037: Người Đường ư, còn chưa phải đâu.

Chương Q2 - 037: Người Đường ư, còn chưa phải đâu.


Vân Sơ ý thức rõ ràng, y là người tới sau lại leo lên trước, nếu có chuyện gì Hà Viễn Sơn và Lưu Hùng liệu dốc sức không? Người ta không đâm sau lưng là may rồi. Sắp tới khả năng cao có một trận chiến, thứ đó y không am hiểu, ôm vào thân không phải tự tìm được chết à?
Nhìn góc độ nào thì cũng chỉ có cách từ chối Bùi Đông Phong, hơn nữa phải từ chối không để lại đường lui nào mới khiến hai người kia yên tâm được.
Có điều tình thế thay đổi quá nhanh, Vân Sơ do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn đi vào nha môn. Quả nhiên Phương Chính ngã trên thảm lông cừu, một cái chân lủng lẳng ở bên, đang được một quân y đội mũ trắng chữa trị.
Vân Sơ lấy một bình rượu đưa cho hắn:" Gãy hẳn rồi sao?"
Phương Chính mặt trắng bệch, toàn thân đẫm mồ hôi, cầm bình rượu tu ừng ực nửa bình mới nói:" Ngươi có coi thường ta không?"
Vân Sơ lắc đầu:" Nếu ta có một vị tỷ phu tốt như đại quan lệnh ngài, có lẽ kết cục cũng như đại quan lệnh. Trên đời này chưa từng có công bằng, ngài có gia thế, không cần lấy mạng đổi tiền đồ, ta tự thấy có chút tài năng, cũng không cần lấy mạng đánh đổi."
"Đây kỳ thực là chuyện rất công bằng, chỉ cần sau này chúng ta đừng hâm mộ đám Hà Viễn Sơn, Lưu Hùng là được."
Quân y bôi một lớp dược cao xanh lét lên chân Phương Chính, dặn dò hắn đừng cử động bừa bãi, sau đó xách đồ đi.
Vân Sơ kiếm hai tấm ván gỗ, xé vải thành sợi dài, lấy ván gỗ cố định chân Phương Chính rồi dùng sợi vải buộc chắc lại. Làm vậy có lợi là tỉ lệ bị què sẽ thấp hơn một chút.
Phương Chính vừa uống rượu vừa nhìn Vân Sơn làm việc, không kêu đau, đầu cúi xuống, tựa hồ đưa ra một quyết định thống khổ.
Con người chỉ cần có chút lương tâm là sẽ thường rơi vào cảnh dằn vặt này, vì không để Phương Chính quá khó xử, Vân Sơ tổ chức ngôn ngữ nói:" Tây Vực quá lớn, A Sử Na Hạ Lỗ lại ở tận Đình Châu, đại quân vượt qua 1500 dặm đường tới công phá, cái giá quá lớn."
"Cho nên không bằng để hắn đi hết quãng đường này, tốt nhất để chúng tụ họp một chỗ, để Vũ hầu diệt sạch một mẻ."
"Quy Tư nằm giữa Đình Châu và Tây Châu, vị trí không xa không gần, chỉ cần trú quân ở đây có thể cầm chân A Sử Na Hạ Lỗ, Vũ hầu ung dung bố trí, cuối cùng ắt đánh một trận là xong."
"Sở dĩ tử thủ Quy Tư là chuyện vô cùng quan trọng."
Bùi Đông Phong lấy ra thanh sam dụ hoặc người khác là Vân Sơ đoán ra thành Quý Tư khả năng sẽ không có quá nhiều trú quân. Khả năng cao nhất là cổ động người Hồ an cư trong thành chống lại Đột Quyết.
Phương Chính khâm phục hỏi Vân Sơ:" Ngươi thấy chúng ta ... Không, các ngươi có phần thắng không?"
Vân Sơ suy nghĩ nếu có phần thắng, công lao ngon lành đó Bùi Đông Phong đã giành cho tiểu cữu tử của mình, chứ không phải dùng thủ đoạn đưa hắn đi:" Nửa phần cũng chẳng có, chết chắc."
Phương Chính nhìn chân trái bị Vân Sơ quấn như bánh tét:" Lấy hộ tịch, quả sở của ngươi chạy đi, ngươi là thư lại ta chiêu mộ, không phải lại viên của nha môn, chạy nhanh vào, tới Tây Châu là tốt nhất. Lần này A Sử Na Hạ Lỗ điên rồi, hắn tập hợp hai vạn lều Đột Quyết, thế tới hung mãnh. Hiện ở phía Thiên Sơn, sẽ tới nhanh thôi."
"Ngài nói đúng, phải chạy thật nhanh, không thể ở đây lâu."
"Đáng tiếc ta sắp bị vệ đội của tỷ phu ta đưa đi rồi, không thể mang ngươi đi."
Vân Sơ nắm bàn tay nần nẫn của hắn:" Không sao, thuộc hạ tự đi."
Phương Chính lại nhỏ giọng nói:" Ngươi đi một mình nguy hiểm lắm, ngày kia trời sáng bọn ta sẽ đi, ngươi bám theo phía sau, như thế an toàn hơn một chút."
Nói ra câu này là hắn đã coi Vân Sơ như bằng hữu rồi, Vân Sơ lần nữa nắm chặt tay hắn:" Chúng ta có duyên gặp lại."
Nhìn theo bóng lưng Vân Sơ, Phương Chính mắt ươn ướt:" Ta thực sự không phải kẻ nhát gan, là mẹ ta ..."
Vân Sơ không quay đầu lại, vẫy vẫy tay tỏ ý đã hiểu rồi rời nha môn, ở đây y có công việc đầu tiên trong thế giới Đại Đường, tuy rất ngắn ngủi, nhưng có ý nghĩa.
Đương nhiên Vân Sơ chẳng muốn cùng tồn vong với thành Quy Tư, đừng nói là thành Quy Tư, dù có là thành Trường An đi chăng nữa, y cũng không có tâm tư đó. Ít nhất là bây giờ y không sinh ra được cái tâm tư đó, y chỉ thấy người Đường gần gũi với mình hơn một chút thôi, chứ bảo y đã coi mình là người Đường thì nực cười quá rồi.
Đây là một cục diện xuất hiện anh hùng.
Một anh hùng dẫn dắt đám người ô hợp trong thành Quy Tư, đánh bại người Đột Quyết, cuối cùng cưỡi ngựa khải hoàn.
Nhưng tỉ lệ tử vong quá lớn, quá quá lớn.
Một công việc mà thôi, cần gì mất cả tính mạng vào đó.
Bởi thế sau khi về rừng dâu, Vân Sơ liền dắt ngựa ra khỏi chuồng, cho nó ăn ít đồ ngon, còn cẩn thận tắm cho nó. Mấy ngày nữa mình có thể chạy bao xa là trông vào con ngựa này.
Nha môn không thiếu thịt cừu trâu, cho nên Vân Sơ suốt ngày làm thịt khô cùng bột rán.
Trong bột rán mỡ trâu thêm vào ít nhân hạch đào đập nát, hạnh nhân, đậu ưng chủy và chủ cải phải khô, thế là đủ nhu cầu dinh dưỡng rồi.
Tới ngày thứ ba, Phương Chính quả nhiên bị đưa tới Tây Châu dưỡng thương, chỉ là nguyên nhân bị thương thay đổi một chút. Trên văn thư nói khi triệu tập dân phu ngã từ trên ngựa xuống, ở Quy Tư không có y sinh giỏi, cần đưa tới Tây Châu dưỡng thương.
Quy trình rất bình thường, trên văn thư chỉ nhắc tới một câu thôi.
Phương Chính đi rồi, nha môn đại quan lệnh do Hà Viễn Sơn thống lĩnh, Lưu Hùng thành hồ chính ... À, Vân Sơ cũng tiến thêm một bước thành chưởng cố có tên có tuổi ở nha môn.
Phương Chính rất có nghĩa khí, trước khi đi còn tặng cho Vân Sơ một ấm vàng, sáu cái chén vàng, đẹp đẽ khỏi phải nói, nhìn một cái biết ngay là tác phẩm của thợ vàng tốt nhất Quý Tư.
Người Tây Vực làm chuyện khác kém, nhưng luận tới tài nghệ thợ vàng, đúng là đáng nể.
Có điều bên ngoài bộ ấm chén vàng này có lớp thiếc dày, ít nhiều có vị cẩm y dạ hành.
Vân Sơ được bộ ấm chén vàng, vậy Hà Viễn Sơn chắc còn có được nhiều hơn, từ đó có thể thấy Phương Chính nói một tháng thu được 4000 quan là có mánh khóe. Hắn chỉ nộp lên 4000 quan, bản thân giữ lại còn nhiều hơn.
Công việc của chưởng cố là phụ trách văn thư nhà kho, đây là văn chức thuần túy, không cần đánh trận. Nghe nói là Phương Chính trước khi đi phó thác Hà Viễn Sơn mới được như thế.
Không bám theo Phương Chính rời Quy Tư, đây không phải lựa chọn của Vân Sơ, mà là của Lão Dương Bì. Nói cách khác thì bản thân Lão Dương Bì cũng chẳng có lựa chọn, ông ta bị người của phủ chiết trùng vây trong thành rồi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất