Chương 29:
Hôm sau vào buổi trưa, Sở Tinh Lam đổi một bộ kỵ trang rồi ra bãi săn bên ngoài chờ. Chẳng bao lâu sau, Tạ Yểu dắt theo hai con ngựa tiến đến, vẫn như cũ nhường Hắc Kỳ Lân cho nàng.
"Hôm nay không cần ta kèm ngươi à?" Tạ Yểu mỉm cười hỏi nàng.
Sau một buổi chiều luyện tập vất vả của ngày hôm trước, Sở Tinh Lam đã dần dần lấy lại được sự tự tin. Nàng nghĩ bụng, cưỡi ngựa thôi mà, có gì làm khó được nàng đâu?
Thế là, Sở Tinh Lam mạnh dạn gật đầu, đáp: "Không thành vấn đề, ngươi cứ xem đi."
Tạ Yểu không nói thêm gì, quay đầu lại xoa xoa bờm Hắc Kỳ Lân như để trấn an nó. Lớp da lông đen nhánh, bóng mượt của Hắc Kỳ Lân dưới ánh mặt trời có chút nóng lên. Hắn đưa roi ngựa cho Sở Tinh Lam, khích lệ nhìn nàng nói: "Lên ngựa đi."
Nhờ Tạ Yểu giúp đỡ, Sở Tinh Lam đặt một chân lên bàn đạp, dùng sức xoay người lên lưng ngựa.
Nàng cố gắng giữ thẳng lưng, đang định thả lỏng ngồi vững thì đột nhiên nghe thấy một tiếng thét chói tai vang lên ngay bên tai, ngay sau đó là cảm giác mất trọng lượng, suýt chút nữa thì ngã nhào xuống.
Hắc Kỳ Lân như thể phát điên, mạnh mẽ dựng hai vó trước lên, vùng vẫy hòng hất người trên lưng xuống. Sở Tinh Lam sợ đến tái mặt, phản ứng cực nhanh, gắt gao nắm chặt dây cương, nhờ vậy mới không bị ngã khỏi ngựa.
"Nó, nó làm sao vậy!" Sở Tinh Lam kinh hãi la lên.
Lời còn chưa dứt, Hắc Kỳ Lân đã lao vút đi như một mũi tên rời cung, tốc độ nhanh hơn gấp mấy lần so với đi bộ bình thường.
"Hắc Kỳ Lân!" Tạ Yểu giật mình kinh hãi trước sự cố bất ngờ, lớn tiếng quát một tiếng, lập tức vội vàng xoay người cưỡi con ngựa còn lại đuổi theo.
Lúc này, Hắc Kỳ Lân không còn vẻ ngoan ngoãn, hiền lành thường ngày. Nó điên cuồng chạy thẳng về phía trước, vừa chạy vừa ra sức hất người trên lưng, thỉnh thoảng lại hí vang rồi dựng vó trước. Sở Tinh Lam sợ hãi đến mức gần như ngất lịm, hai bàn tay nắm chặt dây cương đến rướm máu vì dây thừng thô ráp cứa vào da thịt, nhưng nàng vẫn không dám buông lơi dù chỉ một chút.
"Tạ Yểu! Tạ Yểu cứu ta! Ta sắp ngã rồi!" Tiếng kêu của Sở Tinh Lam nghẹn ngào xen lẫn tiếng khóc, nỗi sợ hãi đã bao trùm lấy tâm trí nàng, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm hai bàn tay, những vết xước trên da bị mồ hôi thấm vào đau rát.
"Ngươi cố bám chặt vào! Chờ ta đến!"
Tạ Yểu hét lớn đáp lại, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hắn thúc ngựa tăng tốc hết mức, nhưng khoảng cách giữa hắn và Sở Tinh Lam vẫn còn khá xa. Chưa bao giờ hắn hận Hắc Kỳ Lân chạy nhanh đến thế.
Hắc Kỳ Lân không hề dừng lại, lao về phía trước cả mấy dặm. Sở Tinh Lam gần như kiệt sức để giữ không bị ngã ngựa, chẳng mấy chốc là không thể gắng gượng thêm được nữa. Nàng cắn răng cúi xuống nhìn độ cao từ lưng ngựa xuống mặt đất, rồi đột nhiên nghiến răng quyết định, nhắm mắt lại, định bụng nhảy thẳng xuống. Ông trời đã tốn bao công sức để nàng sống lại một đời, chẳng lẽ nàng lại phải nhắm mắt nhìn mình chết thảm thế này sao?
"Sinh tử do mệnh."
"Đừng nhảy!"
Tạ Yểu vẫn luôn cố gắng đuổi theo phía sau, lúc này hắn nhìn rõ mồn một hành động của Sở Tinh Lam, ngay lập tức đoán được ý định của nàng. Hắn kinh hãi tột độ, mồ hôi lạnh vã ra như tắm, cố sức gào lên.
Nhưng đã quá muộn, Sở Tinh Lam đã buông chân khỏi bàn đạp.
Không kịp suy nghĩ thêm, hắn dứt khoát buông dây cương, roi ngựa, dùng hết sức bình sinh nhảy vọt lên ——
Lưng Tạ Yểu sượt qua mặt đất, lướt trên đám cỏ khô, cát bụi, vài viên đá nhỏ cứa rách cả quần áo. May mắn thay, hắn đã kịp ôm chặt lấy Sở Tinh Lam trước khi nàng chạm đất.
"Khụ, khụ khụ..."
Bụi đất bị gió cuốn lên khiến Sở Tinh Lam ho sặc sụa. Nàng vẫn còn chưa hết bàng hoàng, nép mình trong vòng tay Tạ Yểu, mặt cắt không còn giọt máu, tóc tai rối bời. Sau khi nhận ra mình đã thoát khỏi nguy hiểm, nàng không kìm được nữa mà oà khóc, hai bàn tay cuộn tròn lại đấm thùm thụp vào ngực hắn. "Ngươi, ngươi bảo nó hiền lành lắm mà! Ngươi gạt ta, ta, ta không bao giờ cưỡi ngựa nữa..."
Tạ Yểu cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, sự cố vừa rồi khiến tim hắn như ngừng đập. Giờ đây nghe tiếng khóc ấm ức của nàng, hắn mới hoàn hồn, cảm thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ.
"Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi, không cưỡi nữa, sau này không bao giờ cưỡi nữa."
Sở Tinh Lam khóc nấc lên trong lòng hắn, phải một lúc lâu sau mới dần bình tĩnh lại được.
"Tê..."
Khi nỗi sợ hãi đã dịu bớt, Sở Tinh Lam mới nhận ra cổ tay mình đau nhói, không khỏi khẽ rên lên.
"Sao vậy?" Tạ Yểu vừa mới hoàn hồn sau cơn kinh hoàng, nghe thấy tiếng rên liền giật thót mình, cẩn thận xem xét nàng từ đầu đến chân. "Ngươi bị thương ở đâu?"
Sở Tinh Lam dùng tay phải ôm lấy cổ tay trái, vẻ mặt đau đớn.
Câu trả lời đã quá rõ ràng.
Tạ Yểu hoảng hốt bế thốc nàng lên, "Ta bế ngươi về cung thỉnh thái y."
Hắc Kỳ Lân đã chạy mất hút, ngay cả con ngựa mà Tạ Yểu cưỡi cũng không biết đã đi đâu. Sở Tinh Lam nén đau nhìn về phía hành cung, trên mặt lộ vẻ lo lắng.
"Vừa rồi chạy xa như vậy, ngươi bế ta về bằng cách nào?"
Tạ Yểu cảm thấy khó xử, do dự một hồi rồi đành đặt nàng xuống. Hắn lật tay lấy từ trong tay áo ra một chiếc còi nhỏ, rồi thổi một hồi về phía xa.
"Đây là cái gì?" Sở Tinh Lam hỏi.
"Tả Dịch nghe thấy tiếng còi này sẽ đến ngay." Tạ Yểu đáp.
Quả nhiên, chỉ một lát sau Tả Dịch đã cưỡi ngựa phi nhanh tới. Khi thấy bộ dạng chật vật của hai người trước mặt, hắn không khỏi ngẩn người.
"Đại nhân, chuyện gì xảy ra vậy?"
Vẻ mặt Tạ Yểu u ám, khó đoán, hắn bình tĩnh giải thích: "Hắc Kỳ Lân đột nhiên nổi điên, chuyện này rất kỳ lạ, ta sẽ tự mình điều tra rõ ngọn ngành. Trước mắt Lam Nhi bị thương, ngươi cho ta mượn ngựa này trước, ta đưa nàng về hành cung thỉnh thái y."
Nghe vậy, Tả Dịch không khỏi nhíu mày.
Hắn hiểu rõ Hắc Kỳ Lân, biết con vật này vốn rất hiền lành, không thể nào vô cớ nổi điên được.
"Ngựa này cho ngươi mượn, vậy ta thì sao?"
"Ngươi đi tìm con ngựa ta cưỡi lúc nãy về, cả Hắc Kỳ Lân nữa."
Tạ Yểu ôm Sở Tinh Lam lên ngựa, phi nhanh về hành cung. Lão thái y vốn đã bị hắn làm phiền đêm trước lại một lần nữa được mời đến.
Sau khi kiểm tra cổ tay cho Sở Tinh Lam, bôi thuốc rồi băng bó cẩn thận, lão thái y vừa làm vừa lẩm bẩm: "Phu nhân thật có phúc lớn, ngã từ lưng ngựa đang phát điên xuống mà chỉ bị trẹo tay là may mắn lắm rồi."
"Bao lâu thì khỏi?" Tạ Yểu đứng bên cạnh lo lắng hỏi.
"Ít cũng phải nửa tháng." Lão thái y nói rồi cầm bút kê đơn thuốc, "Ngày thường phải nghỉ ngơi thật tốt, tránh làm việc nặng, nhớ thay thuốc mỗi ngày, như vậy là không có gì đáng ngại."
Nghe thái y dặn dò cặn kẽ, Tạ Yểu mới thở phào nhẹ nhõm, liên tục nói lời cảm tạ.
Sở Tinh Lam khẽ ngước mắt nhìn hắn đầy lo lắng, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi vừa rồi nhảy xuống cứu ta, có bị thương không? Hay là để thái y xem qua cho ngươi luôn đi."
"Chỉ trầy da chút thôi, ta da dày thịt béo, không sao đâu." Tạ Yểu trấn an.
Sau khi tiễn lão thái y về, hắn đỡ Sở Tinh Lam vào phòng nằm nghỉ, đoán chừng Tả Dịch cũng sắp trở về rồi.
"Ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt, ta ra ngoài xem sao."
*
Khi Hắc Kỳ Lân được đưa về thì đã trở lại bình thường. Tả Dịch tháo yên ngựa trên lưng nó xuống, đưa nó về chuồng.
Hai người cùng vào phòng, Tả Dịch ném chiếc yên ngựa xuống bàn, chỉ vào bên trong cho Tạ Yểu xem.
"Có người động tay động chân vào yên ngựa."
Tạ Yểu nhìn theo hướng tay Tả Dịch chỉ, bên trong yên ngựa có chút ánh sáng lạnh lẽo, không biết ai đã gắn những mảnh kim loại sắc nhọn vào đó. Nếu chỉ đặt yên ngựa lên lưng ngựa thì con vật sẽ không cảm thấy gì, nhưng một khi có người cưỡi lên, những mảnh kim loại đó sẽ đâm vào da thịt khiến con ngựa đau đớn phát điên.
Hiểu rõ được mọi chuyện, Tạ Yểu lộ vẻ tàn nhẫn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Phải điều tra ra cho bằng được, ta muốn biết kẻ nào to gan dám hãm hại người của ta."
Tả Dịch nói: "Ta đã hỏi những người làm ở chuồng ngựa, họ nói đêm qua vào giờ Tý có một nữ tử đến chuồng ngựa, chính cô ta đã chạm vào Hắc Kỳ Lân."
"Nữ tử?"
"Đúng vậy."
Tạ Yểu nhíu mày suy nghĩ. Những nữ tử đi theo đoàn tùy giá chỉ có vài người, đêm qua Trang Quý Tần đã túc trực bên cạnh hoàng đế, vậy thì không phải là nàng. Sở Tinh Lam lại càng không thể tự hãm hại mình, có thể loại trừ.
Vậy chỉ có thể là Cảnh gia tiểu thư hoặc Văn Dương công chúa.
Nhưng Tạ Yểu nghĩ lại, những người làm ở chuồng ngựa đều biết Văn Dương công chúa, nếu thật sự là công chúa ra tay thì tại sao họ lại nói là một nữ tử? Hơn nữa, nếu công chúa thật sự làm chuyện này, thì sao họ dám tiết lộ cho người khác?
"Là Cảnh Tam tiểu thư." Tạ Yểu khẳng định.
Nửa canh giờ sau, một đám người với vẻ mặt dữ tợn xông vào tây đình viện. Người dẫn đầu không ai khác chính là Tạ Yểu, khí thế hung hăng trên người hắn khiến người ta không khỏi chùn bước.
Cảnh Nhu vốn đã chột dạ vì làm chuyện khuất tất, vừa ngước mắt lên nhìn thấy cảnh tượng này liền sợ mất vía.
"Tạ, Tạ đại nhân sao lại đến đây?" Nàng lắp bắp hỏi, ánh mắt vô tình hay cố ý liếc nhìn Tả Dịch đứng bên cạnh, cùng vài vị đại nhân khác mà nàng không nhận ra.
Tạ Yểu trước giờ không thích vòng vo tam quốc, nàng đã hỏi thì hắn đương nhiên sẽ nói thẳng.
"Đêm qua Cảnh tiểu thư đã đến chuồng ngựa?"
Cảnh Nhu run rẩy, một lúc lâu sau mới đáp: "Đúng, đúng vậy, thì sao?"
"Ngươi đã chạm vào Hắc Kỳ Lân, đúng không?"
Giọng Cảnh Nhu càng lúc càng nhỏ, gần như không nghe thấy. "Đúng..."
Tạ Yểu mất kiên nhẫn, giọng nói đột ngột trở nên sắc bén: "Lẽ nào ta phải hỏi từng câu từng chữ như vậy sao? Đêm qua vào giờ Tý ngươi đã làm gì với Hắc Kỳ Lân ở chuồng ngựa, tự ngươi biết rõ trong lòng."
Cảnh Nhu im bặt, nàng vẫn còn hy vọng Tạ Yểu chưa biết gì, chỉ đang dò hỏi nàng mà thôi... Bỗng nhiên nàng nhớ lại những lời mà Văn Dương công chúa đã nói tối qua, công chúa nói rằng sẽ giúp nàng.
Văn Dương công chúa đang ngồi trong đình viện của mình chuẩn bị hưởng lợi như ngư ông đắc lợi nào biết rằng, lời hứa vu vơ của nàng lại trở thành cọng rơm cứu mạng cuối cùng của Cảnh Nhu.
"Phu nhân ta vừa mới ngã ngựa, bị trẹo tay trái." Tạ Yểu nhìn chằm chằm vào mắt Cảnh Nhu, rành rọt nói từng chữ: "Tai họa này là do ngươi gây ra, ngươi khiến nàng bị thương tay trái, ta sẽ phế đi tay trái của ngươi."
Nỗi sợ hãi trong mắt Cảnh Nhu nhường chỗ cho sự kinh hoàng tột độ. Nàng không tin, Tạ Yểu sao dám? Dù sao nàng cũng là con gái của Trấn Quốc tướng quân, là cháu gái của Cẩm Ninh Vương, trên người nàng mang dòng máu hoàng thất, hắn sao dám!
"Không, không, ngươi không thể làm như vậy..." Cảnh Nhu thấy người của Tạ Yểu đang tiến lại gần, nàng liên tiếp lùi về phía sau, "Nàng chỉ bị trẹo tay thôi mà! Nửa tháng là khỏi! Trên người ta mang dòng máu hoàng thất, ngươi, ngươi không dám đụng vào ta!"
Tạ Yểu đã trải qua biết bao sóng gió, lẽ nào lại bị mấy câu nói này làm cho chùn bước?
Chỉ trong chớp mắt, tiếng thét chói tai thảm thiết đã xé toạc không gian tĩnh lặng của đình viện, vọng đến tận Đông Uyển của hành cung...