Chương 31:
Sở Tinh Lam chỉ nhìn một cái đã nhận ra ngay đây chính là Mì Nắm, hốc mắt ửng đỏ ôm lấy tiểu gia hỏa vào lòng. Vừa nghĩ đến việc Mì Nắm đã phải ở trong băng thiên tuyết địa đợi ba ngày, nàng liền lòng còn sợ hãi, âm thầm hạ quyết tâm về sau phải trông coi nó thật cẩn thận, tuyệt đối không thể để nó chạy loạn nữa.
"Ngươi làm sao tìm được nó?"
Tạ Yểu khoanh tay đứng một bên nhìn nàng, thấy nàng rốt cuộc đã chuyển buồn thành vui, trong lòng nhẹ nhõm thở ra, cười khẽ nói: "Ta đã lệnh Tả Dịch điều gần một trăm người đến lục soát khắp kinh thành, tìm thấy nó ở dưới chân cầu đá xanh phía tây thành."
"Khụ khụ, khụ..." Sở Tinh Lam vừa cầm chén trà lên uống một ngụm, bị lời này của hắn làm cho kinh hãi sặc hai tiếng, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn nói: "Tả Dịch? Ngươi điều động binh lính!"
"Ừ."
"Ngươi điên rồi!" Sở Tinh Lam không thể ngồi yên được nữa, ầm một tiếng buông chén trà xuống, đứng phắt dậy, vẻ mặt lo lắng trừng mắt nhìn hắn, "Việc này nếu để bệ hạ biết, trách tội xuống thì làm sao bây giờ?"
Tạ Yểu lại tỏ ra thản nhiên, kéo tay nàng xuống, trấn an như thể dỗ dành, ấn nàng trở về chỗ ngồi, "Ta điều binh không phải để tạo phản, chỉ là tìm một con ly nô mà thôi, bệ hạ cùng lắm cũng chỉ răn dạy ta vài câu, phạt một hai năm bổng lộc, không có việc gì, ngươi cứ an tâm."
"Thật sao?" Nàng vẫn còn chút không tin, bởi theo những gì nàng biết, việc tự ý điều động binh lính là một tội lớn.
Ánh mắt Tạ Yểu kiên định, không giống như đang nói dối, hơn nữa hắn cũng chưa bao giờ lừa gạt nàng, vì thế nàng không hỏi thêm gì nữa.
"Bị răn dạy thì cũng thôi đi, nhưng nếu vì tìm Mì Nắm mà bị phạt bổng lộc, thì trong lòng ta đây thật sự không thoải mái..." Vừa nghĩ đến việc Tạ Yểu đảm nhiệm nhiều chức vụ, số bổng lộc một năm của hắn không hề nhỏ, Sở Tinh Lam lập tức cảm thấy có chút đau lòng.
Thấy nàng bộ dáng ỉu xìu như vậy, Tạ Yểu không khỏi cảm thấy buồn cười, "Đi theo ta." Hắn nói rồi lập tức đứng dậy đi về phía thư các trên tầng cao nhất, từ trên giá sách gỗ trầm hương lấy xuống một quyển sổ sách, mở ra vài trang, bên trong kẹp một tờ khế đất.
Sở Tinh Lam nghi hoặc nhìn hắn, "Đây là cái gì?"
Tạ Yểu lại kéo tay nàng đi đến dưới hành lang, đứng ở chỗ này nhìn ra bên ngoài, có thể quan sát được phạm vi vài dặm. Sở Tinh Lam nhìn theo hướng tay hắn chỉ, trông thấy ở phía tây, ngay trên ngã tư đường có một tòa lầu các đang được sửa chữa.
"Nơi này là phố Tiến Sĩ, bên cạnh là trường thi. Đầu xuân sang năm sẽ có kỳ thi mùa xuân ba năm một lần, đến lúc đó sẽ có mấy ngàn sĩ tử từ khắp nơi đổ về kinh thành. Những người đọc sách tự cho mình là phong nhã, đều thích uống trà, cho nên ta tính toán mở một quán trà ở đó, sau kỳ thi mùa xuân, chắc chắn sẽ không lỗ vốn."
Sở Tinh Lam nghe vậy đôi mắt sáng lên, quán trà mà mở ra ở đó, kỳ thi mùa xuân trước sau chắc chắn có thể kiếm được một khoản lớn. Hơn nữa, bên cạnh trường thi còn có Hoằng Văn Quán, Hàn Lâm Viện và Thái Học, đều là nơi tập trung rất nhiều văn nhân nhã sĩ, tính ra như vậy, tiền lời của một quán trà sẽ khả quan đến mức nào?
So với một năm hay nửa năm bổng lộc thì có đáng là gì.
Nghĩ như vậy, trong lòng nàng thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng mà, một nghề kiếm tiền ngon như vậy, sao trước kia không ai làm nhỉ?
"Con phố đó trước đây chưa từng có quán trà sao?"
"Vài năm trước đã từng có một quán, khi đó ông chủ lợi dụng quán trà để thu thập tin tức, trong đó có cả những bí mật liên quan đến triều đình, sau này bị người trên phát hiện, liền tìm cớ đóng cửa quán trà đó."
Sở Tinh Lam không hiểu hỏi: "Vậy sau này không ai có ý định làm lại nghề này nữa sao?"
Tạ Yểu trầm ngâm nói: "Sau này muốn làm nghề này không còn dễ dàng như vậy nữa, phải thông qua sự phê duyệt của Hộ Bộ."
Sở Tinh Lam đại khái đã hiểu. Nàng vừa định hỏi Tạ Yểu làm thế nào để thông qua được sự phê duyệt, liền lập tức nhớ ra chức quan của hắn còn cao hơn cả Thượng Thư Hộ Bộ hai bậc, câu trả lời đương nhiên là không cần nói cũng biết.
"Khi nào thì khai trương? Ta cũng muốn đi xem."
"Trung tuần tháng sau." Tạ Yểu ôm lấy vai nàng kéo vào lòng, nhẹ giọng nói: "Đến khi đó ta sẽ thu xếp thời gian đưa ngươi đi."
*
Những tháng cuối năm luôn là thời điểm các quan viên trong triều bận rộn nhất, Tạ Yểu làm gì có thời gian rảnh rỗi. Còn vài ngày nữa là đến ngày khai trương quán trà của mình, Sở Tinh Lam muốn đi xem các quán trà khác để xem người ta kinh doanh như thế nào. Tạ Yểu nghe nàng nói ra ý định này thì bật cười hồi lâu, dưới tay hắn có bao nhiêu người như vậy, đâu cần đến phu nhân phải tự mình bận tâm?
Sở Tinh Lam bị hắn cười cho vừa thẹn vừa giận, hung hăng trừng mắt nhìn hắn nói: "Ta muốn tự mình đi xem thì sao? Ngươi nói cho đi hay là không cho!"
Tạ Yểu sao có thể nói không cho? Liên tục gật đầu nói: "Cho chứ, cho chứ, mấy hôm nữa ta sẽ bảo Lý Lâm sắp xếp cho nàng tám hay mười người đi theo."
Sở Tinh Lam chỉ nói vậy thôi, đến khi quán trà khai trương, nàng thỉnh thoảng đến xem sổ sách là được rồi, những việc khác sao có thể để nàng phải bận tâm.
Nói đến Gia Vân Hiên ở phía đông thành, trước đây đã nổi tiếng khắp kinh thành, không ít phu nhân tiểu thư lúc rảnh rỗi đều thích đến đó nghe truyện, trước kia Sở Tinh Lam còn chưa có hứng thú gì, nhưng bây giờ Tạ phủ và Gia Vân Hiên đã trở thành đối thủ cạnh tranh, nàng không thể không đến xem náo nhiệt, xem xem quán trà kia có gì hay mà thu hút được nhiều người đến vậy.
Buổi chiều, thời tiết ấm áp hơn một chút, lớp tuyết mỏng trên đường đã được dọn dẹp sạch sẽ, người trong phủ chuẩn bị xe ngựa xong xuôi, Sở Tinh Lam thay một bộ quần áo dày dặn, khoác thêm áo choàng da hồ ly, mang theo hai nha hoàn rồi ra cửa.
Thời tiết đầu đông ở kinh thành đã có phần rét lạnh, trước cửa Gia Vân Hiên có hai tiểu hỏa kế đứng đón khách, đều là những chàng trai dáng người gầy gò, hai má bị lạnh cóng đỏ bừng, vừa nói chuyện vừa thở ra những làn khói trắng.
Xe ngựa của Tạ phủ dừng lại trước cửa, hỏa kế chưa nhận ra đây là xe của nhà ai, nhưng chỉ nhìn vào chiếc xe xa hoa lộng lẫy và bộ quần áo trên người Sở Tinh Lam, cũng có thể đoán ra thân phận của người này không hề tầm thường.
Những người làm nghề này đều có con mắt tinh đời, vừa nhìn búi tóc của Sở Tinh Lam là biết phải xưng hô như thế nào, vội vàng tiến lên nhiệt tình nói: "Phu nhân đến nghe truyện ạ? Mời phu nhân vào trong, trên tầng hai có phòng riêng trang nhã, có ghế lô, ngài cứ tùy ý chọn chỗ ngồi ạ!"
Sở Tinh Lam quay đầu lại nhìn hắn hỏi: "Nếu đến nghe truyện, thì ngồi ở ghế lô hay là ở sảnh lớn nghe rõ hơn?"
Hỏa kế nhanh nhảu đáp: "Vị tiên sinh kể truyện của chúng tôi có chất giọng tốt, phát âm rõ ràng, dù ngồi ở đâu cũng có thể nghe thấy rành mạch ạ!"
"Ngươi cũng biết nói chuyện đấy." Sở Tinh Lam bất giác bật cười, dưới sự dẫn đường của hắn, nàng bước lên lầu hai, "Vậy ngồi ở đó đi, chỗ gần cửa sổ ấy."
"Vâng ạ!" Hỏa kế đáp lời, cầm chiếc khăn lau qua chiếc ghế, sau đó làm động tác mời, "Phu nhân muốn dùng loại trà gì ạ?"
Sở Tinh Lam nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Một bình Đại Hồng Bào, thêm một đĩa hạt dưa nữa."
"Vâng ạ."
Không lâu sau, tầng hai của quán trà dần trở nên náo nhiệt, một người đàn ông mặc áo dài được mọi người kính cẩn mời lên, nếu không đoán sai thì đây chính là vị tiên sinh kể truyện nổi tiếng ở kinh thành.
Tiếng thước gõ xuống bàn, cả quán trở nên im lặng.
Tiên sinh kể truyện chậm rãi mở miệng:
"Lần trước chúng ta đã kể đến việc Thừa tướng Giải Minh, người có quyền khuynh triều đình, trở về kinh thành, biết được ái thê của mình bị lạc mất vật cưng, vô cùng lo lắng, nước mắt rơi như mưa. Giải đại nhân vừa thấy kiều thê rơi lệ thì làm sao có thể nhẫn tâm? Lập tức vung tay ra lệnh cho toàn bộ quan binh trong thành đi điều tra từng nhà, khó khăn lắm đến nửa ngày, gần như lật tung cả tấc đất kinh thành!"
"Các vị đoán xem thế nào?"
"Con vật lông trắng nhỏ bé kia, vật cưng của Thừa tướng phu nhân, lại đang ngủ gật một cách thoải mái dưới chân cầu."
Nghe đến đây, sắc mặt Sở Tinh Lam có chút ngưng trọng.
Nàng cảm thấy mình chắc không đoán sai rồi.
Nghe truyện mà lại nghe trúng chuyện nhà mình...