Chương 35:
Sở Tinh Lam vẫn còn đang khiếp sợ, chưa kịp phản ứng, chân tay luống cuống nhận lấy thánh chỉ.
Truyền chỉ công công tươi cười nịnh nọt, đối với hai người nàng nói không ít lời cát tường, hết lời chúc tụng, lại sớm chúc mừng năm mới, ân cần hỏi han.
"Đúng rồi, đây là bệ hạ ban cho Tạ đại nhân phúc tự, đại nhân ngài hãy cất giữ cho tốt!"
Tạ Yểu vội vàng hai tay tiếp lấy, liên thanh cảm tạ, lại từ xa hướng cung khuyết nơi Cửu Trùng Thiên, biểu đạt lòng cảm kích của mình đối với thiên tử. Cuối cùng, hắn bất động thanh sắc nhét một bao bạc vụn qua, nhỏ giọng nói: "Vất vả Trương công công đi một chuyến, chút lòng thành này coi như mời ngài một chén trà nhỏ."
Trương công công sắc mặt không đổi, lặng lẽ cất vào tay áo, vừa sờ đã thấy trọng lượng không hề nhẹ, lập tức cười đến nỗi mặt đầy nếp nhăn, lại quay sang lấy lòng Tạ Yểu.
Đợi đến khi Trương công công rời đi hẳn, Sở Tinh Lam mới như bừng tỉnh sau một giấc mộng dài, mở rộng thánh chỉ, tỉ mỉ nhìn đi nhìn lại mấy lần, sợ rằng mình nghe nhầm nhìn lầm.
"Hắn vừa nói gì?"
"Nói sau này nàng sẽ là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân."
"Cáo mệnh phu nhân..."
Sở Tinh Lam không thể tin được, nhẹ giọng nỉ non. Đây là vinh dự mà kiếp trước nàng tha thiết ước mơ, nàng đợi mười năm, cho đến khi chết cũng không thấy Trịnh Nhất thăng quan tiến chức, để nàng được phong cáo mệnh phu nhân. Tạ Yểu chưa từng hứa với nàng chuyện này, mà thánh chỉ thụ phong lại đến tay nàng.
"Là ngươi cầu xin?" Nàng nhìn Tạ Yểu, hỏi.
Tạ Yểu khẽ cười nói: "Bệ hạ hỏi ta muốn ban thưởng gì, ta liền xin tờ thánh chỉ này."
Đôi mắt Sở Tinh Lam hơi đỏ lên, khóe miệng đã không nhịn được mà giương lên, trong lòng trào dâng một cảm giác ấm áp khó tả.
*
Giao thừa, sáng sớm, trên bầu trời kinh thành đã bắt đầu bay tuyết mịn. Đến muộn hơn chút, tuyết mịn biến thành bông tuyết lớn như lông ngỗng, phủ lên những tòa tường ngói xanh đã cũ kỹ, điểm xuyết trên cành mai vàng, cành đào đỏ.
Trên gác xép Tạ phủ, Tạ Yểu sai người đốt thêm một lò than bạc, dù tuyết lớn bay lả tả cũng không cảm thấy lạnh. Hai người nép vào nhau thưởng cảnh tuyết bên ngoài, bên cạnh còn có hai con ly nô cuộn tròn. Nhìn từ xa, cảnh tượng này thật ấm áp biết bao.
"Thụy tuyết triệu phong niên," Sở Tinh Lam đột nhiên khẽ than một tiếng, quay đầu nhìn người bên cạnh: "Vậy sang năm, ngươi có phải sẽ không bận rộn như vậy nữa không?"
Tạ Yểu bật cười, trong lòng biết rõ điều đó là không thể, nhưng vẫn thuận theo lời nàng mà đáp: "Chắc vậy, rảnh rỗi ta sẽ ở nhà, đi theo nàng nhiều hơn."
Sở Tinh Lam lại lẩm bẩm: "Ở nhà mãi cũng chán, ta còn muốn ngươi dẫn ta ra ngoài xem thế giới."
Tạ Yểu khẽ nhíu mày, vốn định đêm nay sẽ cho nàng một bất ngờ lớn, nhưng xem ra... để nàng có chút mong đợi trước cũng không phải là ý tồi.
"Tối nay mặc ấm vào nhé, ta sẽ đưa nàng đến một nơi."
Sở Tinh Lam quả nhiên hứng thú, lập tức thẳng lưng, nghiêng người nhìn chằm chằm hắn, vẻ mặt háo hức hỏi: "Đi đâu vậy a?"
"Trong đêm, nàng sẽ biết."
Đợi đến khi hoàng hôn buông xuống, ánh mặt trời dần tắt, Tạ Yểu sai người chuẩn bị xe ngựa, chỉ chờ Sở Tinh Lam thay y phục trang điểm xong xuôi.
Sở Tinh Lam đổi một thân chu hồng dệt kim váy, khoác thêm áo lông cừu làm từ da bạch hồ. Nàng ngắm nghía trong gương đồng hồi lâu, cho đến khi chân trời đã lấp ló ánh trăng non, nàng mới bước ra khỏi phòng.
"Chúng ta đi ngay bây giờ sao?"
"Ừ."
Sở Tinh Lam có chút nghi ngờ hỏi: "Hôm nay là giao thừa, không dùng bữa tối trong phủ sao?"
Tạ Yểu dứt khoát ôm ngang nàng lên xe ngựa, ngồi vững rồi mới nói: "Ở nhà mãi cũng chán, chúng ta lên thành lâu dùng bữa."
"Thành lâu?" Sở Tinh Lam giật mình, cứ ngỡ mình nghe lầm. Thành lâu há là nơi hắn có thể tùy tiện lên được sao?
Tạ Yểu như nhìn thấu nghi ngờ của nàng, trấn an nói: "Ta đã chuẩn bị cả rồi, nàng cứ yên tâm."
Xe ngựa Tạ phủ vững vàng chạy về phía thành lâu phía đông kinh thành. Tạ Yểu đã chuẩn bị trước, xe ngựa đi một mạch đến chân thang lầu thành lâu, không hề bị ai ngăn cản.
"Không được ôm ta, ta tự đi!"
Vừa định xuống xe, Sở Tinh Lam thấy Tạ Yểu lại đưa tay về phía nàng, vội trừng mắt nhìn hắn. Tạ Yểu đành thành thật rụt tay về, xuống xe trước nàng một bước, vén rèm, đỡ nàng xuống.
Trong thành lâu đã đốt sẵn lò than, hai người vừa bước vào đã cảm nhận được hơi ấm phả vào mặt. Bên trong được bố trí rất tinh xảo, trên cửa dán chữ "Đảo Phúc", trên bệ cửa bày một chậu hồng mai nhỏ, trên xà nhà treo ngang một chiếc đèn lồng đỏ rực, vô cùng bắt mắt. Sở Tinh Lam cẩn thận đánh giá một lượt, dường như đã đoán được điều gì.
"Đây là ngươi làm?"
Tạ Yểu cười, không trả lời, nhưng đó cũng là ngầm thừa nhận.
"Tay nghề của ngươi cũng không tệ đấy chứ," Sở Tinh Lam cảm thán.
Nàng thầm nghĩ, Tạ Yểu trước kia hẳn là chưa từng làm những thứ này, nhưng chiếc đèn lồng này trông cứ như là người đã quen tay làm ra vậy. Thật không biết còn có gì mà hắn không học được nữa.
Hai người bước vào trong, Tạ Yểu phân phó một tiếng "Truyền lệnh đi", rất nhanh đã có người bưng các món ăn với đủ màu sắc, hương vị vào, bày đầy cả một bàn.
"Hôm nay là giao thừa, nên náo nhiệt một chút, nàng đừng trách ta phô trương lãng phí," Tạ Yểu trêu chọc, chưa đợi Sở Tinh Lam mở miệng.
Sở Tinh Lam hơi giật mình, lập tức nhớ tới chuyện khi mới thành thân, vì thế cười mắng một tiếng: "Đang ăn cơm mà ngươi cũng không ngậm được miệng, ăn không hết chỗ này thì đừng hòng đi đâu hết."
Nhưng nàng cũng biết Tạ Yểu không thể ăn nhiều như vậy, dù cố gắng thế nào cũng không thể hết được, nên khi cả hai đã no bụng, nàng vẫn để Tạ Yểu sai người dọn bát đũa đi.
Nàng vừa định hỏi có phải tối nay ra ngoài chỉ để ăn một bữa cơm không, thì nghe thấy Tạ Yểu vỗ tay ra hiệu. Từ xa vọng lại những tiếng động nhỏ, nhưng nàng nghe không rõ.
"Làm gì vậy?" Nàng không khỏi hỏi.
Tạ Yểu cầm chiếc áo hồ cừu vắt trên lưng ghế, khoác lên cho nàng, rồi đứng dậy đẩy cửa sổ ra.
Vài tiếng nổ vang vọng lên, trên bầu trời đêm sâu thẳm nở rộ những chùm pháo hoa rực rỡ, đó chính là câu trả lời.
Sở Tinh Lam kinh diễm đến mức không thốt nên lời. Trước đây, nàng nghe nói trong cung mỗi dịp năm mới đều đốt pháo hoa chúc mừng, nhưng pháo hoa bắn không cao, nàng ở ngoài cung nên không nhìn thấy được. Giờ đây, lần đầu tiên được nhìn thấy thứ mới lạ này, trong mắt nàng không kìm được ánh lên niềm vui sướng.
"Ngươi lấy pháo hoa từ đâu ra?"
"Tả Dịch làm."
Sở Tinh Lam sững sờ, không nhịn được hỏi: "Tả đại nhân còn có ngón này?"
Tạ Yểu nói: "Hỏa thương của Thần Cơ doanh có thuốc súng, mà thuốc súng lại là nguyên liệu quan trọng nhất để làm pháo hoa. Ta thấy hai thứ này có điểm tương đồng, nên sai Tả Dịch nghiên cứu."
Hóa ra Tả Dịch ban đầu cũng không biết làm?
"Ngươi đây không phải là ức hiếp cấp dưới sao..." Sở Tinh Lam lẩm bẩm.
Tạ Yểu lại nói: "Ta trả tiền cũng đâu có ít, sao có thể gọi là ức hiếp."
Pháo hoa bắn chừng một khắc đồng hồ, đến khi bầu trời đêm ngoài cửa sổ trở lại vẻ tĩnh lặng, nơi xa, chợ đèn hoa thắp lên từng trản hoa đăng, dưới ánh đèn, bóng người qua lại nhộn nhịp, vô cùng náo nhiệt.
Sở Tinh Lam hứng thú, chỉ về phía xa nói: "Ta muốn đi chợ đèn hoa xem."
Ánh mắt Tạ Yểu gần như không rời khỏi nàng, nghe nàng nói vậy, không cần nghĩ ngợi liền gật đầu.
"Được thôi, ta đi cùng nàng."