Chương 38:
Trời còn tờ mờ sáng, Sở Tinh Lam còn chưa kịp rời giường đã nghe bẩm báo có người ở ngoài cửa lớn tiếng đòi gặp nàng. Người này lại rất lạ mặt, nghe giọng điệu không giống người Kinh thành.
"Ngoài kia là ai vậy?"
Ngọc Linh vừa hầu hạ nàng trang điểm vừa đáp: "Người đó nói là Trần thị muối thương từ Phú Dương đến, là một nữ lão bản."
"Muối thương ư?" Sở Tinh Lam tỉnh táo hơn một chút, cố lục tìm trong đầu xem mình có quen biết gì với giới muối thương hay không, nhưng không tài nào nhớ ra. "Nàng có nói đến đây để làm gì không?"
"Người đó không nói, chỉ nằng nặc đòi gặp phu nhân mới chịu."
Sở Tinh Lam bất đắc dĩ, đành khoác thêm áo ngoài rồi ra khỏi phòng, hướng thẳng tiền viện phòng khách.
"Mời người vào đi."
Người đến là nữ lão bản họ Trần, tên Quỳnh, là Thiếu đương gia của Trần thị Phú Dương. Trần thị làm nghề buôn muối đã gần trăm năm, có địa vị khác thường ở Phú Dương, thâu tóm gần như toàn bộ mối muối ăn của cả nước và có quan hệ mật thiết với triều đình. Nếu là người khác, ai dám để Trần Quỳnh phải chờ lâu như vậy ngoài cửa?
Trần Quỳnh vào cửa gây ra động tĩnh không nhỏ, tiểu tư đi theo xe ngựa hai bên khiêng xuống tổng cộng sáu thùng lớn, theo sau nàng vào phòng khách.
"Đa tạ phu nhân." Trần Quỳnh gật đầu chào Sở Tinh Lam đang ngồi ở vị trí chủ tọa, ngay sau đó sau lưng vang lên sáu tiếng "ịch" rõ mồn một, tiểu tư đặt thùng xuống rồi lui ra ngoài chờ.
Sở Tinh Lam khẽ nhíu mày, kín đáo liếc nhìn hàng thùng kia, trực giác mách bảo đây không phải chuyện tốt lành gì.
"Trần lão bản, mời ngồi."
Trần Quỳnh cũng chẳng khách khí, tùy tiện ngồi xuống chiếc ghế bên trái, nhận lấy chén trà Ngọc Linh dâng lên, nhấp một ngụm rồi mắt sáng lên, tấm tắc khen: "Trà ngon đấy!"
"Trần lão bản hôm nay đến đây, là vì chuyện gì?" Sở Tinh Lam không thích vòng vo, giữ vẻ tươi cười lịch sự trên môi và hỏi thẳng.
Động tác bưng chén trà của Trần Quỳnh khựng lại, lập tức đặt chén xuống, nghiêm mặt nói: "Nghe nói Tạ đại nhân cũng làm ăn buôn bán?"
"Ừ." Sở Tinh Lam không phủ nhận, trong lòng đã bắt đầu đoán xem nàng muốn nói gì.
"Ta có một mối làm ăn ở đây, không biết Tạ phủ có dám làm không?" Trần Quỳnh vừa nói vừa đứng dậy lật tung nắp của bốn cái thùng được bày thành hàng phía trước.
Nếu như năm thùng trước đầy ắp nén bạc trắng chỉ khiến Sở Tinh Lam hoa mắt, thì thùng thứ sáu phô bày toàn thỏi vàng khiến nàng không khỏi hít ngược một ngụm khí lạnh, kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.
Trần Quỳnh ra giá cao đến vậy, mối làm ăn này chắc chắn không đơn giản.
Một lúc sau, nàng mới dần lấy lại bình tĩnh, giọng trầm xuống hỏi: "Làm ăn gì?"
Trần Quỳnh đột nhiên nở nụ cười, nói: "Nghe nói Tạ đại nhân đang giữ chức quan chủ khảo kỳ thi mùa xuân?"
Vừa nghe câu này, sắc mặt Sở Tinh Lam đã sa sầm xuống.
Lại là chuyện đút lót, còn nói nghe lọt tai như vậy, gọi là "làm ăn".
Nàng thu lại nụ cười trên môi, giọng nói lạnh đi vài phần: "Đại nhân nhà ta đã nói, tiền bạc liên quan đến khoa cử làm rối kỷ cương, không được phép đụng vào."
Trần Quỳnh lặn lội đường xa đến đây, lẽ nào chỉ vì một câu nói này mà quay về? Nàng tiến thêm một bước, hạ giọng nói: "Thật sự không làm sao? Nếu ta thêm vào một phần mối muối ăn thì sao?"
Sở Tinh Lam liếc xéo nàng một cái, chẳng hiểu sao nàng ta lại mang đến cho Sở Tinh Lam một cảm giác rất khó chịu. Người khác đến cửa có chuyện nhờ vả đều biết hạ mình, còn Trần lão bản này lại nghễm nhiên ra vẻ dùng lợi dụ dỗ nàng, chẳng hề có dáng vẻ cầu cạnh.
Thế nên Sở Tinh Lam cũng chẳng muốn giả vờ hòa khí nữa, nàng cười nhạt một tiếng rồi nói: "Trần lão bản cho rằng, việc buôn bán muối do ai quản hạt?"
Trần Quỳnh im lặng, sắc mặt hơi biến đổi.
"Muối thương, do triều đình quản hạt."
Sở Tinh Lam vốn cũng không định đợi câu trả lời của nàng, tự mình nói tiếp: "Trần lão bản hẳn là đã nghe danh đại nhân nhà ta rồi chứ? Ngài cảm thấy... Nếu Tạ Yểu cố ý đoạt mối làm ăn của Trần gia, có đoạt không nổi không?"
Sắc mặt Trần Quỳnh hoàn toàn thay đổi, nàng có cảm giác muốn quay người phất tay áo bỏ đi. Nàng cố gắng nhẫn nhịn, cuối cùng cũng kìm nén được sự phẫn nộ trong lòng sau khi bị châm chọc khiêu khích, và học cách cúi mình.
"Tạ phu nhân, xin hãy suy nghĩ lại cho kỹ, bao nhiêu tiền ta cũng bằng lòng chi, chỉ cầu Tạ đại nhân ra tay giúp đỡ."
Sở Tinh Lam đột nhiên cảm thấy hứng thú, Trần lão bản nhìn qua có vẻ còn trẻ, sao lại chẳng giống người đã có con trai? Hơn nữa Trần gia đời đời kinh doanh buôn bán, dù có con nối dõi cũng chẳng có khả năng đi theo con đường khoa cử. Vậy rốt cuộc nàng ta đến Tạ phủ cầu cạnh cho ai?
"Trần lão bản muốn Tạ Yểu giúp ai?"
Khuôn mặt Trần Quỳnh ửng lên một tầng đỏ mỏng, ánh mắt lấp lánh nói: "Là một vị nghĩa huynh của ta, hắn rất có tài, nhưng lỡ thi trượt kỳ thi mùa xuân vừa rồi."
"Nghĩa huynh?" Sở Tinh Lam nhíu mày, trong lòng hoàn toàn không tin. Nếu chỉ là nghĩa huynh, sao Trần Quỳnh lại đỏ mặt ngượng ngùng khi nhắc đến hắn? Nói là người tình thì có lẽ còn đúng hơn.
"Hắn tên gì?"
Vốn chỉ là một câu hỏi vu vơ, Sở Tinh Lam chẳng ngờ lại nghe được một cái tên quen thuộc đến vậy.
Trần Quỳnh cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói hai chữ:
"Trịnh Nhất."
Sắc mặt Sở Tinh Lam đột biến, tay run lên làm đổ chén trà bên cạnh, rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh.
Ngọc Linh nghe thấy tiếng động vội chạy vào hỏi: "Phu nhân sao vậy?"
"Không sao, ta lỡ tay thôi." Sở Tinh Lam trấn an Ngọc Linh bằng ánh mắt, rồi bảo nàng lui xuống.
"Phu nhân quen biết Trịnh công tử sao?" Trần Quỳnh quanh năm ở Phú Dương ít khi đến Kinh thành, đương nhiên là chưa từng nghe qua chuyện cũ phong hoa của Sở Tinh Lam, càng không biết Trịnh Nhất dùng mấy lời đường mật để lừa gạt bao nhiêu thiếu nữ.
"Quen biết, đâu chỉ là quen biết."
Sở Tinh Lam lắp bắp nói, thầm nghĩ bản lĩnh của Trịnh Nhất cũng không nhỏ, ở Kinh thành mất hết thanh danh đến nỗi chẳng thể trèo cao được nữa, bèn chạy đến Phú Dương thông đồng với nữ lão bản buôn muối hay sao?
Trần Quỳnh có chút khó hiểu, vị Tạ phu nhân này nói quen biết, nhưng lại chẳng nói rõ là quen biết sâu sắc đến đâu, cứ lửng lơ như vậy là có ý gì?
"Tạ phu nhân có thể nói rõ xem việc này có thành hay không được không?"
Sở Tinh Lam đột nhiên khẽ cười một tiếng: "Nếu ta nói không được thì sao?"
Ánh mắt Trần Quỳnh trầm xuống, trong đáy mắt sâu thẳm lóe lên một tia cảm xúc khó đoán, Sở Tinh Lam bằng trực giác biết nàng ta đang nảy sinh ý đồ xấu. Trần Quỳnh được xem là người giàu có nhất nhì một vùng, lẽ nào lại thiếu thủ đoạn trả thù người khác?
"Việc này ta không quyết định được, còn phải hỏi ý kiến đại nhân nhà ta đã."
Trần Quỳnh chẳng hề nhượng bộ, ngồi phịch trở lại ghế, ra vẻ Sở Tinh Lam không đồng ý thì nàng sẽ không đi. "Vậy ta cứ ở đây chờ vậy."
Sở Tinh Lam trầm giọng: "Giờ mới giữa trưa, Tạ đại nhân đâu có về nhanh như vậy?"
"Dù sao ta cũng rảnh rỗi, ta không tin đến tối hắn vẫn chưa về." Trần Quỳnh chẳng hề để tâm, xem ra là chẳng hề muốn giữ thể diện gì.
Sở Tinh Lam nhìn chằm chằm nàng ta một hồi, bất đắc dĩ quay người ra cửa dặn dò: "Ngọc Thanh, đi mời đại nhân về, nói ta có việc gấp cần tìm hắn."
Ngọc Thanh liếc nhìn vào phòng, đại khái đã hiểu chuyện gì.
"Vâng."
Vào lúc giữa trưa, khi ánh mặt trời chói chang nhất, Sở Tinh Lam và Trần Quỳnh mỗi người ngồi một nơi, im lặng giằng co đã khá lâu. Lúc này, cuối cùng cũng có tiếng vó ngựa dồn dập vang lên ngoài viện.
Ngọc Thanh đã gọi Tạ Yểu về.
Tạ Yểu thấy vẻ mặt hốt hoảng của Ngọc Linh, tất nhiên là cho rằng trong phủ có chuyện lớn xảy ra. Mãi đến khi nghe nàng ta kể lại đầu đuôi câu chuyện giữa Sở Tinh Lam và Trần Quỳnh, trong lòng hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần Lam Nhi không xảy ra chuyện gì là được.
Nhưng hắn vẫn tăng tốc độ xử lý công việc, sai người chuẩn bị ngựa tốt để chạy về phủ, vừa bước vào phòng khách đã thấy hai người đang ngồi im như thóc, chẳng ai thèm để ý đến ai.
"Trần lão bản có việc gì?"
Trần Quỳnh đột ngột ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Tạ Yểu, phản ứng đầu tiên của nàng ta không phải là khiếp đảm, mà là kinh diễm.
Nàng ta vốn cho rằng vị quyền thần tàn ác độc địa đương triều kia phải có khuôn mặt béo ị, trán bóng nhẫy, ai ngờ người đứng trước mặt nàng lại có khuôn mặt tuấn dật như ngọc. Nàng ta từng thấy Trịnh Nhất có vẻ ngoài thanh tú, giờ gặp Tạ Yểu mới biết, Trịnh Nhất so với Tạ Yểu thì chỉ là một màu xám xịt.
"Tạ Yểu?"
Nghe nàng ta gọi thẳng tên mình, sắc mặt Sở Tinh Lam và Tạ Yểu đều lạnh xuống.
"Trần lão bản tự trọng." Hiển nhiên là Sở Tinh Lam có chút không vui, người phụ nữ dám gọi thẳng tên Tạ Yểu gần đây nhất là Văn Dương công chúa.
Trần Quỳnh hoàn hồn, ý thức được mình đã thất lễ, vội ho khan một tiếng rồi nói: "Chào Tạ đại nhân."
Tạ Yểu không đổi sắc mặt đi lên ngồi vào vị trí chủ tọa, ngồi xuống bên cạnh Sở Tinh Lam rồi mới hỏi: "Trần lão bản đến đây có việc gì?"
Trước mặt Tạ Yểu, Trần Quỳnh không còn vẻ ngạo nghễ như ban nãy, thu liễm sự kiêu căng và thuật lại chuyện đã nói với Sở Tinh Lam một lần nữa.
"Tạ đại nhân, việc này thành hay không, xin ngài cho một lời chắc chắn."
Tạ Yểu liếc nhìn nàng ta một cái, rồi lại nhìn về phía sáu thùng vàng bạc đối diện. Sở Tinh Lam vốn cho rằng hắn sẽ từ chối thẳng thừng như trước đây, ai ngờ Tạ Yểu lại tiến lên mở nắp thùng đựng thỏi vàng, tiện tay nhấc lên hai cái rồi ngẫm nghĩ một lát, trên mặt nở một nụ cười.
"Ta nhận, Trần lão bản cứ chờ tin tức đi."
Trần Quỳnh lập tức mừng rỡ, bật dậy hỏi: "Lời này là thật sao? Ngươi đồng ý rồi ư?"
Tạ Yểu cười nhìn nàng ta, giọng nói chân thành như thật: "Ta chưa bao giờ làm những mối làm ăn không chắc chắn."
"Tốt! Tốt! Tốt! Vậy ta xin an tâm chờ đợi hồi âm của Tạ đại nhân!" Trần lão bản liên tục nói ba tiếng "tốt", rồi vội vàng cảm ơn Tạ Yểu, cuối cùng hớn hở rời đi.
*
Sau khi tiễn Trần lão bản đi, Sở Tinh Lam gọi Ngọc Linh vào dọn dẹp những mảnh vỡ chén trà trên mặt đất. Tạ Yểu cũng phân phó Lý Lâm kiểm kê sáu thùng vàng bạc kia, chuẩn bị mang vào kho.
"Hôm nay chàng làm xong việc rồi à?" Sở Tinh Lam tuy có chút nghi hoặc, nhưng không hỏi thẳng ra. Nàng quay đầu nhìn Tạ Yểu, thuận miệng kiếm chuyện để hỏi.
"Buổi sáng làm xong rồi, lát nữa còn có việc buổi chiều." Tạ Yểu nắm lấy tay nàng, nói: "Đã cất công về rồi, cùng nàng dùng bữa trưa xong ta lại đi."
Hai người truyền thức ăn, mỗi người ngồi vào một chỗ, hạ nhân rất nhanh đã bưng những món ăn nóng hổi lên.
Sở Tinh Lam ban nãy đã có chút muốn nói lại thôi, nhẫn nhịn hồi lâu, cuối cùng vẫn không kìm được sự hoài nghi trong lòng, mở miệng hỏi: "Chàng không phải nói là không đụng vào tiền bạc liên quan đến khoa cử sao, sao giờ lại đồng ý với nàng ta? Hơn nữa, nàng ta làm vậy là vì Trịnh Nhất đấy!" Nói rồi lòng nàng cũng có chút tủi thân, Tạ Yểu biết rõ nàng và Trịnh Nhất...
Sao giờ hắn thấy tiền là sáng mắt, lại chẳng để ý gì cả?
Tạ Yểu nghe ra sự bực bội trong giọng nói của nàng, ngẩn người ra, lập tức hiểu ý nàng, vội vàng giải thích: "Nàng cứ yên tâm, ta sẽ không giúp hắn làm rối kỷ cương đâu."
"Vậy chàng còn thu tiền dơ bẩn của Trần Quỳnh!" Sở Tinh Lam trừng mắt nhìn hắn.
"Quốc khố trống rỗng, nếu Trần lão bản hào phóng như vậy, ta đành nhận vậy, kiểm kê xong sẽ nộp hết lên triều đình, nghĩ là bệ hạ cũng sẽ vui mừng lắm."
Trong nụ cười của Tạ Yểu chợt lóe lên một tia hàn quang khó dò, lúc này Sở Tinh Lam mới hiểu, hắn lại đang tính kế người khác.