Chương 57:
Giờ Thân mạt, sắc trời dần dần mang dấu hiệu ảm đạm. Chừng nửa canh giờ nữa là đến lúc tiếp phong yến bắt đầu.
Sở Tinh Lam thay một bộ áo ngắn rộng rãi mà vẫn giữ vẻ đoan trang, từ phòng trong bước ra tiền thính. Tạ Yểu vẫn ngồi trước bàn trà, lặng lẽ xuất thần.
"Sao vậy, Chung đại nhân không đến à?"
"Ừ." Tạ Yểu hoàn hồn, đứng dậy nắm tay nàng, "Kệ hắn đi. Chắc gì lát nữa tiệc tùng hắn đã đến, lỡ ngươi thấy khó chịu trong người thì cứ nói với ta, cùng lắm thì ta mình sớm rời thôi."
Sở Tinh Lam ngoan ngoãn gật đầu, "Được, em nhớ hết rồi."
Đúng lúc này, tiểu tư từ ngoài viện vội vã chạy vào, báo là Chung đại nhân đã tới. Ánh mắt Tạ Yểu chợt sắc bén, liếc về phía cổng viện, ngập ngừng một chút rồi bảo người mời vào.
Tiểu tư vâng lệnh, lập tức ra nghênh đón. Sở Tinh Lam khẽ nhíu mày, có chút bất mãn, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chút nữa là phải đến hội yếu sảnh rồi, giờ này hắn mới đến, là cố tình đến muộn sao?"
Tạ Yểu khẽ cười, đáp: "Dù sao ngày hắn tại vị cũng chẳng còn bao nhiêu, chấp nhặt làm gì."
Sở Tinh Lam nghe vậy có chút khó hiểu, định hỏi kỹ thì tiểu tư đã dẫn Chung Tể Niên vào đến, nàng đành thôi.
Chung Tể Niên tươi cười nịnh nọt trên mặt, chắp tay khom lưng cúi chào Tạ Yểu. Nhìn vẻ mặt kia, chẳng ai nhận ra chút ý đồ phản trắc nào.
"Vị này hẳn là Tạ phu nhân? Phu nhân quả là có tư sắc khuynh thành, đại nhân và phu nhân đúng là trai tài gái sắc, nhìn thôi đã thấy xứng đôi vô cùng!"
Trước lời ca tụng thẳng thắn thế này, Sở Tinh Lam khẽ giật mình, kín đáo xòe quạt che nửa khuôn mặt, khẽ vuốt cằm đáp lễ bằng một nụ cười.
Tạ Yểu dường như đã quen với những lời này, thản nhiên đón nhận sự a dua nịnh hót, chỉ tay sang một bên, ý bảo hắn ngồi xuống.
"Ngươi vừa đi gặp quốc sư?"
Chung Tể Niên vừa chạm ghế, nghe câu hỏi liền vội đứng bật dậy, lộ vẻ mặt khổ sở giải thích: "Đại nhân, hiểu lầm, hiểu lầm cả! Hạ quan nghe nói Nam Thanh chân nhân tuổi đã gần bảy mươi mà vẫn còn hạc phát đồng nhan, quả là một bậc cao nhân, nên sinh lòng hiếu kỳ muốn đến xem cho tường tận. Hạ quan tuyệt không có ý định leo cao, mong đại nhân minh xét!"
Diễn kịch quá đà rồi.
Sở Tinh Lam thầm nghĩ trong bụng.
Tạ Yểu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, ngước mắt nhìn thẳng vào đôi mắt chuột của hắn, khóe miệng nhếch lên ý cười châm biếm.
"Chung đại nhân, ngươi căng thẳng quá rồi. Quốc sư đại nhân hiện giờ đang được bệ hạ sủng ái, ngươi cố ý kết giao cũng là lẽ thường tình, ta lại trách tội ngươi sao?"
Chung Tể Niên toát mồ hôi lạnh, không biết nên đáp lời thế nào. Tạ Yểu đưa chén trà nóng lên môi, nhấp một ngụm rồi đột ngột tắt nụ cười, đổi giọng hỏi: "Ngươi đã muốn đến xem cho tường tận, vậy nói thử xem, đã thấy được những gì?"
Chung Tể Niên lấy lại bình tĩnh, ánh mắt thoáng lộ vẻ khác lạ, chắp tay trước Tạ Yểu, có phần kích động nói: "Bẩm đại nhân, quốc sư quả là bậc cao nhân! Vừa rồi quốc sư chỉ liếc mắt nhìn hạ quan, thoáng bấm đốt ngón tay đã đoán ra dạo này hạ quan khí vận không thông, lại còn mắc chứng tỳ hư và bệnh tim..."
Khí vận không thông thì liên quan gì đến tỳ hư? Chẳng lẽ trước khi xuất gia, Nam Thanh chân nhân làm đại phu chữa bệnh?
Sắc mặt Tạ Yểu thoáng biến đổi, mày hơi nhíu lại, có vẻ khó chịu khi nghe những lời này. Sở Tinh Lam nghe mà muốn cười nhưng lại không tiện, bèn dùng quạt che miệng ho nhẹ một tiếng, ngầm đưa tay khẽ chạm vào mu bàn tay Tạ Yểu, ý nhắc nhở đến giờ.
"Nếu đã vậy, Chung đại nhân tối nay nên kiềm chế bớt, đừng quá chén." Nói đoạn, Tạ Yểu như chợt nhớ ra điều gì, nhìn hắn đầy ẩn ý, thở dài: "Quốc sư quả là người thông suốt sự đời... đúng là cao nhân."
Câu nói này nhắc nhở Chung Tể Niên, tiệc tối sắp bắt đầu, vả lại hắn cũng không muốn ở lại Đông viện lâu hơn, bèn nịnh hót thêm vài câu rồi cáo lui với Tạ Yểu. Đến khi bóng dáng hắn khuất hẳn, Sở Tinh Lam mới nhịn được cười.
"Vị Chung đại nhân này chẳng giống chút nào một vị tuần phủ."
"Rất nhanh thôi, hắn sẽ không còn là tuần phủ nữa đâu." Tạ Yểu nhìn ra phía sân viện, nói.
Lời Nam Thanh chân nhân nói không sai chút nào, vận quan của Chung Tể Niên sắp gặp trắc trở đến nơi.
Sắc trời đã hoàn toàn sập tối, đám hạ nhân trong phủ lần lượt thắp đèn lồng ngoài đình. Hội yếu sảnh được trang hoàng lộng lẫy nhất, hai bên đều treo đèn lưu ly, trên mái nhà cũng giăng đầy đèn lồng rực rỡ.
Các đại thần đi theo trong đoàn Đông Tuần lần lượt vào chỗ, Tạ Yểu và Nam Thanh chân nhân ngồi ở hai vị trí đầu tiên bên tả, bên hữu. Sở Tinh Lam ngồi cạnh Tạ Yểu. Sau khi các kinh quan ngồi kín chỗ mới đến lượt các quan viên địa phương Phú Dương, cầm đầu dĩ nhiên là Chung Tể Niên và chính thê của hắn.
Giờ Dậu một khắc, hoàng đế và Nghi quý phi tiến vào từ cửa chính. Các quan viên và mệnh phụ đứng dậy hành lễ, hô to vạn tuế. Hoàng đế nắm tay Nghi quý phi bước lên ngai vàng, lúc này mới ban lệnh cho các khanh bình thân.
Mấy ngày nay, Sở Tinh Lam chỉ ở trong xe ngựa hoặc phòng trạm dịch, chưa có dịp nhìn rõ mặt hoàng đế. Vừa rồi, khi đứng dậy hành lễ, nàng vô tình liếc thấy, trong lòng bỗng khựng lại.
Ngồi xuống vị trí, nàng kín đáo kéo tay áo Tạ Yểu, nói: "Bệ hạ còn đang tuổi tráng niên, sao sắc mặt lại già nua, tiều tụy đến vậy?"
Nghe vậy, Tạ Yểu mới để ý đến thần sắc của hoàng đế. Chỉ thấy người ngồi trên cao kia quầng mắt thâm đen, sắc mặt vàng vọt, vẻ mặt còn thoáng chút tái nhợt.
Bộ dạng này của hoàng đế hình như đã kéo dài một thời gian. Tạ Yểu gần như ngày nào cũng diện kiến, nếu không để ý kỹ thì khó mà nhận ra sự thay đổi. Nhưng ngẫm lại, so với năm ngoái, hoàng đế đúng là đã già đi nhiều.
"Có lẽ là do hồng hoàn."
"Hồng hoàn?"
Tạ Yểu hạ giọng giải thích: "Bệ hạ theo Nam Thanh chân nhân tu luyện đạo huyền, sớm tối đều dùng cái gọi là tiên đan. Tiên đan này khác với đan dược thông thường, ngoài đan sa thảo dược còn thêm cả huyết đồng tử làm thuốc dẫn. Tiên đan luyện thành có màu đỏ tươi hơn đan dược thường, nên cung nhân gọi là hồng hoàn."
Nghe đến huyết đồng tử làm thuốc dẫn, Sở Tinh Lam rùng mình, mày nhíu chặt lại. "Đâu có thứ tiên đan nào như vậy... Nếu tiên nhân đắc đạo mà lại cần tổn hại đến trẻ thơ vô tội, vậy thế gian tôn sùng thần tiên để làm gì?"
Tạ Yểu bất lực, những đạo lý này hắn hiểu rõ, không ít đại thần trong triều cũng hiểu, nhưng bệ hạ đã bị Nam Thanh chân nhân mê hoặc đến mức chẳng còn biết gì, Nam Thanh chân nhân nói gì tin nấy, cả triều quan viên còn làm gì được nữa?
Còn nhớ khi Nam Thanh chân nhân vừa dâng tiên đan, cả kinh thành rộ lên phong trào xin thuốc, có những bậc cha mẹ nghèo khó còn chủ động bán máu con cho nhà giàu, kiếm chác một khoản tiền nhơ nhuốc.
Thật khiến người ta thở dài ngao ngán.
"Cũng may quốc sư chỉ dám nói là huyết đồng tử, nếu hắn mà nói là huyết tim đồng tử, e là vận mệnh triều ta đã đến hồi kết." Tạ Yểu khẽ cười, ánh mắt thoáng lộ vẻ u ám khó dò.
Sở Tinh Lam đưa mắt nhìn sang phía đối diện, nơi Nam Thanh chân nhân đang ngồi. Hắn mặc áo choàng trắng muốt, tóc dài buộc lên, chỉ dùng một chiếc trâm ngọc cố định. Hắn ngồi đó, toát lên vẻ thanh cao thoát tục. Các quan viên bên cạnh muốn đến gần trò chuyện, nhưng hắn dường như không nghe thấy.
"Hắn thật sự đã 68 tuổi rồi sao?" Sở Tinh Lam có chút khó tin.
Tạ Yểu gật đầu, đáp: "Ừ, qua mùa thu là 69."
Sở Tinh Lam bỗng thấy có chút ngưỡng mộ, trên đời này, phụ nữ sợ nhất là hồng nhan lão hóa. Nếu nàng 68 tuổi mà vẫn giữ được vẻ trẻ trung như vậy...
Tạ Yểu như đoán được nàng đang nghĩ gì, cười khẽ gõ nhẹ lên trán nàng, nói: "Nếu em giống hắn, chắc chắn sẽ bị người ta coi là yêu bà."
Sở Tinh Lam mất hứng, mặt hơi ửng đỏ, đấm nhẹ vào lưng hắn, rồi véo mạnh một cái vào da thịt trên eo hắn, khiến Tạ Yểu đau đến hít hà, nhưng đang ở trong tiệc nên không dám kêu lên.
"Phu nhân thật ác độc." Tạ Yểu oán trách nhìn nàng.
"Đáng đời."
Sở Tinh Lam hả giận, sắc mặt cũng dịu lại, nhớ đến chuyện hồng hoàn hắn vừa nói, nàng chợt nghi hoặc: "Anh nói xem, Nam Thanh chân nhân có tự mình uống hồng hoàn không?"
"Ai mà biết được."
"Vẻ trẻ trung của hắn có khi nào là nhờ công hiệu của máu đồng tử?"
Tạ Yểu bật cười, "Vừa nãy em còn bảo tiên dược này không đáng tin cơ mà."
Sở Tinh Lam trừng mắt nhìn hắn, nói: "Em chỉ tò mò hỏi thôi, chứ có tin lời hắn nói đâu."
Tạ Yểu đáp: "Em cứ nhìn bệ hạ uống vào già đi bao nhiêu, sẽ biết thứ này không có khả năng giữ mãi thanh xuân."
Hai vợ chồng nhỏ giọng trò chuyện một hồi, đến khi hoàng đế nói xong những lời răn dạy thì các thị nữ bưng lên đủ loại sơn hào hải vị, rồi cả Thiên tuế ưu, loại rượu nổi tiếng nhất vùng Phú Dương.
"Thiên tuế ưu này không phải rượu thường đâu, dù tửu lượng ngàn chén không say, trước Thiên tuế ưu cũng chẳng trụ nổi ba chén!" Chung Tể Niên hớn hở giới thiệu với các quan viên.
Nghe vậy, Tạ Yểu mở nắp bầu rượu bằng bạc, chưa kịp đưa đến gần đã thấy mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi. Sở Tinh Lam ngồi bên cạnh hắn, không tránh khỏi bị mùi rượu xông vào, thoáng khó chịu nhíu mày.
"Anh đừng uống nhiều, lỡ say xỉn, gây ầm ĩ trước mặt vua thì thất lễ..." Sở Tinh Lam kéo tay áo hắn, nhỏ giọng nói.
Tạ Yểu trấn an nàng bằng một nụ cười, "Yên tâm đi, tửu lượng anh không tệ đâu."
Sở Tinh Lam đánh nhẹ vào tay hắn, trách móc: "Cũng không được, Chung đại nhân vừa nói người ngàn chén không say cũng không qua nổi ba chén kia mà!"
"Được, được, anh sẽ cố gắng không uống."
*
Thực tế, việc uống hay không lại không phải do Tạ Yểu quyết định, hắn muốn không uống cũng không được, vì luôn có quan viên đến mời rượu, lời lẽ lại rất hay, khiến hắn khó lòng từ chối.
Yến tiệc mới diễn ra được nửa chừng, các quan viên đã ngà ngà say, ngay cả hoàng đế ngồi trên cao cũng có vài phần men say. Chung Tể Niên rất biết điều, vẫy tay ra hiệu, gọi hơn mười vũ nữ vào mua vui. Ca múa mừng cảnh thái bình, đại loại là vậy.
Sở Tinh Lam không chịu nổi nữa, mùi rượu nồng nặc không ngừng kích thích khứu giác nàng, đến sau còn thấy bụng hơi khó chịu. Nàng không do dự, đỡ bụng lay ống tay áo Tạ Yểu. Tạ Yểu đang nửa tỉnh nửa say, hiểu ý nàng, nhưng lại bị các quan viên vây lấy nên chưa tiện rời đi.
"Hay là để tẩu tẩu đi cùng em về Đông viện trước, rồi cho gọi thái y đến khám xem. Anh sẽ về ngay thôi." Tạ Yểu nói.
Sở Tinh Lam thấy hắn thật sự không thể phân thân, bèn không làm khó nữa, "Được, anh uống ít thôi." Nói rồi lặng lẽ rời chỗ, đến báo với Sở Dần. Nghe muội muội không khỏe, Sở Dần sao có thể từ chối, liền bảo Cố thị cùng nàng trở về.