Chương 233: Hạng Nhất Lần Này Là Của Ta.
Nơi này, đại diện của cấp thấp là độ rèn luyện dao động từ 0% đến 30%.
Đại diện trung cấp là từ 30% đến 60% độ rèn luyện.
Đại điện cao cấp là độ rèn luyện từ 60% đến 90%.
Đại diện đỉnh cao là có độ rèn luyện từ 90% đến 100%.
Độ rèn luyện gen đạt 100% đồng nghĩa với cấp bậc hoàn hảo.
Vu lão lấy ra bốn cái thiết bị màu đen, đưa lại cho bốn người.
"Sau khi thu được dấu hiệu thì có thể dùng cái máy này để ghi lại, thống kê số điểm.
Kết quả khảo nghiệm cuối cùng sẽ dựa vào số điểm tích được mà xếp hạng"
"Cuộc khảo nghiệm lần này có thời gian là mười giờ, tiêu chuẩn trung bình là mười ngàn điểm. Điểm xếp hạng thứ nhất được khen thưởng một trăn học phần, người xếp thứ hai là tám mươi học phần, người thứ ba là năm mươi học phần"
Sắc mặt của Vu lão nghiêm nghị nói: "Lần kiểm tra này chỉ thông qua sức mạnh của bản thân để hoàn thành, một khi phát hiện có gian lận sẽ lập tức hủy bỏ tư cách tham gia kiểm tra, cấm vĩnh viễn tư cách tham gia vào doanh trại Thiên Tài"
"Được rồi, còn cái gì muốn hỏi không?"
Một thiếu nữ tóc ngắn có chút thắc mắc:
"Vậy khen thưởng của người thứ tư thì bao nhiêu?"
Vu lão mỉm cười nói:
"Người thứ tư không có khen thưởng"
Nghe như thế, ánh mắt Lục Duyên khẽ chớp, nhìn qua ba người kia.
Phát hiện cả ba người đều đang cảnh giác nhìn nhau.
Ai cũng đều muốn trở thành người đứng đầu, không ai muốn mình là người cuối cùng.
"Nếu như không có câu hỏi nào khác thì chuẩn bị đi vào đi"
Lý Thanh Hòa cười hì hì vỗ vai Lục Duyên:
"Duyên đệ cố lên, nếu như ngươi đứng vị trí thứ nhất thì tỷ tỷ đây sẽ có thưởng cho ngươi"
Nghe Lý Thanh Hòa nói thế, ba người giới thiệu khác đều một mặt sửng sốt, quay đầu qua nhìn Lục Duyên, sau đó lại nhìn Lý Thanh Hòa, vẻ mặt ai cũng đều ngơ ngác.
Người đàn ông trung niên khôi ngô mới nãy lên tiếng lại nhếch miệng cười:
"Lý học muội, tiểu tử này là đệ đệ của ngươi? Chưa từng nhìn thấy ngươi có mối quan hệ thân thiết với người đàn ông khác bao giờ nha"
Lý Thanh Hòa nhướng lông mày, thoáng nhìn qua người đàn ông trung niên tuấn tú kia nói:
"Ta có quan hệ thân thiết với ai, cần ngươi phải bận tâm sao?"
Nụ cười của người đàn ông trung niên đó bỗng cứng ngắc, bĩu môi.
Hắn vỗ vai người thiếu niên tóc xù mà mình gợi ý, nói:
"Mang về vị trí thứ nhất cho ông đây, nếu không thì xem thử ông đây trừng trị ngươi như nào!"
Thiếu niên tóc xù:
„., Hắn ta một mặt ngơ ngác.
Tại sao bị bẽ mặt với người ta thì lại nổi đóa với ta cơ chứ?
Thiếu niên tóc xù cong khóe miệng, thoáng nhìn qua Lục Duyên rồi nhẹ gật đầu.
"Lưu đại nhân yên tâm"
Lục Duyên bày ra vẻ mặt vô tội, hắn rõ ràng là không có làm gì cả, sao lại có cảm giác người này đang nổi nóng với hắn thế nhỉ?
Người đàn ông trung niên phỉnh mũi một cái, hai người giới thiệu kia vốn dĩ muốn nhưng cũng không nói lời nào, cả hai đều vỗ vai hai cô gái trẻ của mình gợi ý, khích lệ vài câu.
Sau đó, bốn người đám Lục Duyên bước qua cánh cửa không gian.
Không gian lập tức rung chuyển, cảnh tượng ở trước mặt của Lục Duyên biến hóa.
Hắn phát hiện mình đang đứng ở một vùng thảo nguyên, cỏ xanh cao đến nửa người, vô cùng xanh tươi.
Bên cạnh anh là ba người thiếu niên và hai cô gái trẻ.
Lục Duyên nhìn về phía sau.
Phát hiện chính là cửa không gian, chính là lối ra.
Đằng sau lối ra là một chiếc gương biên giới cũng như thế, hẳn chính là điểm cuối của tiểu thế giới này.
Lúc này, thanh niên tóc xù nhìn Lục Duyên, lạnh lùng nói:
"Hạng nhất lần này là của ta!"
Lục Duyên gật đầu, giơ ngón tay cái về phía hắn:
"À, cố lên. Ta coi trọng ngươi!"
Hai cô gái trẻ đứng bên cạnh xem kịch cũng có chút sửng sốt.
Sau đó cũng đều không nhịn được mà khẽ cong môi lên, cố nén cười.
Thanh niên tóc xù:
".,, Hắn bị thái độ hời hợt của Lục Duyên chọc đến đỏ mặt, giận muốn động thủ.
Ở bên ngoài bị người giới thiệu của mình trút giận, vào trong này lại bị người khác chọc giận, dựa vào cái gì chứ?
Nhưng mà vừa nghĩ tới chuyện vừa mới vào tới đây, chỉ vừa mới bắt đầu buổi kiểm tra.
Hắn hít một hơi thật sâu, cố nhịn xuống.
Hắn hừ lạnh, một luồng gió nhẹ khẽ di chuyển quanh người, hóa thành tàn ảnh rồi biến mất tại chỗ.
Rất nhanh sau đó đã đi sâu vào trong thảo nguyên.
Hai thiếu nữ bên cạnh, một người có vóc người béo ú, có chút kiểu đáng yêu của con nít, một người khác là thiếu nữ tóc ngắn.
Hai người thấy không còn kịch xem nữa, cũng xôn xao lựa chọn phương hướng rời đi.
Lục Duyên cũng chọn một hướng khác với hướng mà ba người kia chọn, hóa thành tàn ảnh rồi biến mất không chút dấu vết.
Bên ngoài tiểu thế giới.
Sau khi bốn người đám của Lục Duyên đi vào trong, Vu lão cười tủm tỉm nói:
"Xem tình hình của bốn đứa nhóc đó đi"
Một người đàn ông gật đầu: "Vâng"
Hắn đứng ở trước một đống mấy móc, thao tác một lúc đã xuất hiện bốn khung hình của bốn người bước vào trong khi nãy.