Chương 1: Gặp Lại Người Xưa
"Cốc cốc, cốc cốc”
Đêm hôm khuya khoắt, từ nhà vệ sinh truyền đến tiếng gõ. Tiêu Phàm nắm chặt lấy chăn của mình. Đúng lúc hắn vừa xem xong mấy đoạn video về mấy con ma quỷ đáng sợ.
“Mẹ chết tiệt, ban ngày không phải mĩ nữ thì chính là chân dìa, ban đêm không phải mỹ thực thì chính là quỷ.”
Thật quá đáng sợ mà. Tiêu Phàm điên cuồng chửi mắng trong lòng, mắt hắn nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng. May mắn là một lúc sau đã không còn tiếng động gì nữa rồi. Tiêu Phàm thở phào một hơi.
“Nhà đầu tư không có lương tâm, sàn nhà không thể làm dày hơn một chút hay sao?”
Tiêu Phàm đoán là tiếng do từ nhà người khác truyền tới. Nhà hắn giờ chỉ có mỗi mình hắn. Tiêu Phàm nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
“Cốc cốc…cốc cốc.”
Đột nhiên, nhà vệ sinh lại truyền đến tiếng gõ một lần nữa.
“~”
Tiêu Phàm hít vào một ngụm khí lạnh. Lần này tiếng gõ to hơn một chút. Hắn nghe rõ ràng, gần như là tiếng gõ truyền đến từ chính nhà vệ sinh nhà mình.
“Trò quỷ gì vậy không biết.”
Tiêu Phàm sợ hãi. Hắn nhanh chóng lấy điện thoại ra, vào ứng dụng âm nhạc, tìm kiếm hai chữ “kinh phật”.
“Đây rồi, lên nhạc.”
Tiêu Phàm mở Địa Tàng Kinh, hơn nữa còn bật với âm lượng to nhất. Tiêu Phàm cảm thấy hiện tại đã yên tâm hơn nhiều, gan cũng to hơn một chút. Dậy khỏi giường, bật đèn, Tiêu Phàm cẩn thận từng chút một mở cửa phòng ngủ. Từ khe cửa, Tiêu Phàm nhìn hướng ra phía ngoài. Tất cả bình thường.
“Đúng là tự mình dọa mình, thế giới này thì làm gì có quỷ chứ.”
Tiêu Phàm tự nhủ trong lòng, hắn bước ra khỏi phòng ngủ, đi đến nhà vệ sinh. Trong tay vẫn nắm chắc một cái gậy. Đây là hắn mua về nhà, dùng để phòng thân. Vài năm trước bố mẹ không may tai nạn xe qua đời, nhà chỉ còn lại một mình hắn. Có cái gậy này có thể giúp hắn an tâm hơn chút.
“Hú.”
"Quả nhiên là tiếng từ nhà người khác truyền đến mà.”
Tiêu Phàm nhìn về hướng nhà vệ sinh. Gì cũng không có. Hắn thở dài ra một hơi.
“Ào…ào…”
Vừa nãy bị dọa, mồ hôi chảy ra, Tiêu Phàm mở vòi nước rửa mặt.
“A…”
Ngẩng đầu lên, Tiêu Phàm bị dọa bước lùi lại vài bước. Trong gương lúc này không phải là hắn, mà lại là người ông nội đã mất tích của hắn. Chín năm trước, ông nội của hắn mất tích rồi. Nhà hắn đã bỏ ra rất nhiều công sức tìm kiếm, cũng báo cả cảnh sát rồi, nhưng cuối cùng vẫn không có thu hoạch gì.
“Cháu ngoan, không nhận ra ông nội nữa rồi?”
Ông nội Tiêu Phàm trong gương bất chợt mở miệng.
"Ông, ông...”
Tiêu Phàm muốn tìm đường chạy trốn.
“Sao lại nhát thành cái dáng vẻ này? Ta là ông nội ngươi, chứ không phải quỷ. Chín năm trước ông nội ngươi xuyên không rồi, tu thành chính quả, làm đại tướng quân. Hoàng đế ngu ngốc tàn bạo, nên một thời gian trước ta đã làm phản rồi.”
Tiêu Hải oai phong bá đạo mà nói. Tiêu Phàm ngơ ngác nhìn Tiêu Phàm trong gương. Ông nội hắn dáng vẻ đường hoàng, hồi trẻ từng làm lính, trải qua chiến trận, người cũng từng giết qua rồi. Trước đây đi trên đường, mấy tên lưu manh nhìn thấy ông đều tránh né cả. Tiêu Hải trong gương và người ông trong trí nhớ của hắn giống nhau đến 8 9 phần.
“Ngươi thật sự là ông nội của ta?”
Tiêu Phàm không dám tin vào mắt mình. Tiêu Hải không vui:
“Chẳng nhẽ còn có con quỷ nào rảnh rỗi đến đây đùa với ngươi à? Gọi bố của ngươi lại đây, ta tìm hắn có chút việc”
Tiêu Phàm buồn bã.
“Năm năm trước, cả bố và mẹ ta bị tai nạn, qua đời rồi.”
Tiêu Hải ngây ngẩn cả người, mắt hắn phiếm phiếm hồng.
“Hồi xưa xem bói, người ta nói hắn khó nuôi, ta và bà nội ngươi vất vả nuôi lớn, không ngờ hắn vẫn đi trước ta”
Tiêu Hải khàn giọng nói. Tiêu Phàm nhìn vào Tiêu Hải ở trong gương, cảm thấy tin hắn chính là ông nội bản thân hơn một chút rồi. Đau buồn mà hắn biểu hiện ra không giống giả vờ chút nào.
“Ông...Ông nội, hồi nãy là ông gõ vào gương à?”
"Nửa đêm ông gõ vào gương như này sẽ dọa hồn cháu bay mất đó.”
Tiêu Phàm vừa nói, vừa tắt nhạc trên điện thoại đi. Tiêu Hải dụi dụi mắt:
“Chỉ có cách này là liên hệ với ngươi được tiện nhất rồi”
“Cháu ngoan, bây giờ ông nội cần ngươi giúp đỡ gấp.”
Tiêu Phàm nghi hoặc:
"Ta thì có thể giúp đỡ việc gì?”
Tiêu Hải ho nhẹ một tiếng: “Tên bạo quân kia vẫn muốn giết ta, hơn nữa ta tạo phản có chút đột ngột, trước mắt vẫn còn thiếu lương thực vũ khí.”
“Sắp đến mùa đông rồi, hiện tại vẫn còn chưa có quần áo tránh rét nữa.”
“Dưới trướng ta có 10 vạn tướng sĩ, muốn họ bán mạng cho ta thì chí ít cũng phải cho họ ăn no, mặc ấm chứ đúng không.”
Tiêu Phàm kinh ngạc. 10 vạn tướng sĩ cũng là một con số không nhỏ chút nào. Cũng không biết có phải nói khoác lừa mình hay không nữa.
"Ông nội, người ở dị giới, con có muốn cũng đâu có thể giúp người được.”
“Hơn nữa chút tiền trong tài khoản của con cũng không mua được bao nhiêu thứ.”
Tiêu Phàm bất đắc dĩ nói.