Chương 101: Không Gọi Được Cho Tô Ấu Vi
"Rầm rầm rầm!"
Vừa rửa mặt xong, tiếng đập cửa dồn dập vang lên, Tiêu Phàm nhíu mày một cái. Tiêu Phàm không sử dụng niệm lực tinh thần mà đi ra lối vào, hắn nhìn qua mắt mèo thấy ngoài cửa có hai người, là Dương Vinh cùng Tống Khiết.
"Hừ!"
Sắc mặt Tiêu Phàm lạnh lẽo. Tống Khiết vừa mới an phận được mấy ngày lại tiếp tục đến đây gây sự, nàng ta vậy mà trực tiếp dẫn theo Dương Vinh qua đây.
"Dương đại thiếu, ngươi tới đây làm gì hả?"
Tiêu Phàm mở cửa lạnh lùng nói.
Dương Vinh quát lên:
"Tiêu Phàm, ngươi tránh ra! hôm nay Tô Ấu Vi không đi học, hơn nữa điện thoại của nàng cũng không gọi được, chúng ta hoài nghi ngươi làm chuyện xấu đối với nàng."
Mấy nay tình hình kinh tế của Tống Khiết hơi căng thẳng, hơn nữa gần đây Tô Ấu Vi cũng không để ý đến nàng, Tống Khiết liền quyết định dứt khoát đem tin tức Tô Ấu Vi đang ở chỗ này bán cho Dương Vinh, đổi lấy một vạn.
Dương Vinh biết được tin này vô cùng tức giận.
Hắn độc chiếm Tô Ấu Vi coi nàng như là của riêng mình, vậy mà hiện nay Tô Ấu Vi lại ở cùng với Tiêu Phàm, cô nam quả nữ, có trời mới biết được giữa bọn họ có phát sinh chuyện gì hay không.
Tiêu Phàm thờ ơ nhìn về Tống Khiết.
Tống Khiết giải thích:
"Tiêu Phàm, điện thoại của Ấu Vi không gọi được, ta đây là vì quan tâm nàng, nàng chưa bao giờ trốn học, ai biết được có khi nào ngươi đã làm gì nàng hay không."
Dương Vinh quát lên:
"Tiêu Phàm tốt nhất ngươi nên tránh ra, không thì chúng ta sẽ báo cảnh sát."
Tiêu Phàm âm thầm cau mày, hắn không sợ gì nhưng nếu mà bọn Dương Vinh thật sự báo cảnh sát thì cũng phiền toái.
"Tống Khiết nói với ngươi Tô Ấu Vi ở đây à? Ngươi có ngốc hay không, nàng chỉ là lừa tiền ngươi thôi."
Tiêu Phàm lắc đầu nói, vừa nói hắn vừa mở cửa đứng qua một bên nhường đường.
Hai người Dương Vinh tiến vào trong phòng, đồ của Tô Ấu Vi đã được dọn dẹp đi rồi, cho nên bọn Dương Vinh tìm một vòng cũng không phát hiện được gì.
"Chát!"
Sắc mặt Dương Vinh lạnh lẽo, hắn hung hăng tát vào mặt Tống Khiết một cái.
"Tiền của ông đây mà ngươi cũng dám lừa gạt, thật là to gan."
Tống Khiết che mặt nói to:
"Mấy ngày trước ta thật sự phát hiện Ấu Vi ở đây, ta khẳng định không có nhìn nhầm, Tiêu Phàm có phải ngươi bắt cóc Ấu Vi hay không? Dương thiếu, ngươi phải tin tưởng ta, ta làm sao dám lừa gạt ngươi được."
Tiêu Phàm nhàn nhạt nói:
"Có vài người vì tiền chuyện gì cũng dám làm, chỉ cần tiền cho đủ nhiều, có lẽ bán đi bản thân mình cũng làm. Bây giờ hai người các ngươi cút ra ngoài cho ta."
Dương Vinh lạnh lùng nói:
"Tiêu Phàm ngươi cho rằng mình là ai, dám cùng ông đây nói chuyện như vậy."
"Chát!"
Tiêu Phàm giơ tay lên tát mạnh một cái, Dương Vinh bị đánh cho cả người lảo đảo, hắn cảm giác đầu mình ông ông, mặt đau rát.
"Ngươi, ngươi dám đánh ông đây!"
Dương Vinh vô cùng phẫn nộ hét lên ầm ỉ.
"Chát!"
Tiêu Phàm lại tát thêm một bạt tai, lần này là đánh vào má bên kia.
"Ngươi ông đây với ai hả?"
Tiêu Phàm thần sắc lãnh đạm nói.
Ba mẹ hắn đã qua đời mấy năm, Dương Vinh xưng ông đây trước mặt hắn làm Tiêu Phàm cực kỳ phản cảm.
"Tiêu Phàm ngươi chờ đó cho ta!"
Dương Vinh giận dữ hét lên, hắn nói xong lại dùng sức tát một cái thật mạnh lên mặt Tống Khiết. Nếu không phải do nàng, hôm nay hắn cũng sẽ không qua đây để bị đánh.
"Cút!"
Tiêu Phàm vừa nói vừa giơ tay lên, Dương Vinh vội vàng xông ra khỏi phòng.
"Tiêu Phàm ngươi hại ta bị đánh, chuyện này ngươi không xong với ta đâu."
Tống Khiết oán độc nói.
"Một kẻ nghèo quắt như ngươi mà còn tơ tưởng đòi cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, ngươi cứ ở đó mà mơ mộng hão huyền đi!"
Tiêu Phàm chỉ chỉ lối vào lạnh lùng nói:
"Trong vòng ba giây cút ngay, nếu không ta tát chết ngươi."
Mặt Tống Khiết liền biến sắc, nàng vội vàng rời khỏi phòng.
"Điện thoại Ấu Vi không gọi được?"
Tiêu Phàm bấm điện thoại gọi cho Tô Ấu Vi, thật đúng là không gọi được, điện thoại di động báo thuê bao.
…
Rất nhanh Tiêu Phàm đã đến chỗ Tô Ấu Vi ở, hắn nhấn chuông cửa.
Trong nhà, Tô Ấu Vi đang vội vàng gõ bàn phím, theo thông tin tình báo, bên kia sẽ công kích internet vào buổi tối, nhưng kết quả mới sáng sớm đã bắt đầu đánh tới, khiến cho rất nhiều Hacker nước H bên này không kịp ứng phó.
Tô Ấu Vi đã hết sức quyết chiến cả ngày, rốt cuộc bây giờ cũng đã chuẩn bị kết thúc rồi.
"Học trưởng đến sao?"
Tô Ấu Vi ngồi trong phòng nghe tiếng chuông cửa vọng vào, nhất thời nàng có chút hoảng loạn. Nàng không hy vọng Tiêu Phàm biết được nàng là một hacker, đối với người bình thường mà nói Hacker cũng không phải là từ ngữ tốt đẹp gì cả.
"Học trưởng ngươi chờ ta một chút, ta đang ở trong phòng vệ sinh."
Tô Ấu Vi lớn tiếng nói.
Bên ngoài cửa Tiêu Phàm nghe được Tô Ấu Vi âm thanh, hắn đã yên tâm hơn.
"Phượng Hoàng, trận này gần như là kết thúc rồi, ta bên có chuyện quan trọng cần xử lý nên lui xuống trước, các ngươi cứ tiến hành kết thúc công tác đi nhé."