Chương 102: Cám Ơn Nữ Vương
Tô Ấu Vi gửi cho Phượng Hoàng một tin nhắn, sau đó nàng nhanh chóng dọn dẹp tất cả dấu vết của mình để lại, rồi lui ra khỏi chiến trường.
"Yên tâm, phần còn lại cứ giao cho chúng ta là được."
Phượng Hoàng hồi âm lại một câu, thời điểm khó khăn nhất đã qua, trận chiến internet hôm nay xác thực đã chuẩn bị kết thúc, bây giờ Tô Ấu Vi lui ra chiến đấu cũng không có vấn đề gì lớn cả.
"Nữ vương, cám ơn ngươi."
Phượng Hoàng lại gửi thêm một câu đến, trận chiến đấu hôm nay may là nhờ có Tô Ấu Vi tham gia giúp đỡ. Nước H bên này phần lớn Hacker đều đang ngủ định chờ đến buổi tối đánh một trận lớn, không nghĩ đến bên kia ban ngày lại công kích trước, căn bản rất nhiều người không có online.
Nếu không phải nhờ năng lực của Tô Ấu Vi mạnh, một người gánh vác mấy cái cao thủ của đối phương, còn công khai ra IP hai người trong đó, internet của nước H khẳng định có rung chuyển lớn.
"Nữ vương nước H lui ra chiến đấu rồi, đánh, đánh!"
"Nữ vương đi rồi, mọi người mau xông lên a!"
Địch nhân cũng rất nhanh phát hiện Tô Ấu Vi đã lui ra chiến đấu, bèn tranh thủ nổi lên một đợt phản công nhỏ, nhưng bây giờ nước H đã chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón quân địch, không hề cho bọn hắn chút cơ hội nào.
"Răng rắc."
Tô Ấu Vi mở cửa ra.
Mới sáng sớm, đại chiến đã bắt đầu nên tóc nàng cũng chưa kịp chải, có vẻ hơi lộn xộn một chút.
"Ấu Vi, ta thấy điện thoại di động của ngươi tắt máy, ngươi không sao chứ?"
Tiêu Phàm bước vào nhà và nói.
Tô Ấu Vi đáp:
"Trong người ta có chút không thoải mái nên ngủ quên cả ngày, tối hôm qua điện thoại di động cũng không cắm sạc, chắc là hết pin nên tự động tắt máy."
"Ục ục."
Bỗng nhiên, bụng Tô Ấu Vi kêu lên, sáng nay Tiêu Phàm vội vàng chưa kịp ăn, nàng cũng thế. Lúc quyết chiến trên internet thì không cảm thấy gì, bây giờ Tô Ấu Vi mới cảm giác được nàng đói bụng vô cùng.
"Thân thể không thoải mái à? Đã khỏe chưa?"
Tiêu Phàm vội vàng hỏi.
Tô Ấu Vi gật đầu một cái:
"Ta vừa ngủ cả một ngày, cảm giác không có vấn đề gì, học trưởng ngươi vẫn chưa ăn cơm tối nhỉ, ta đi nấu cơm."
Tiêu Phàm vội vàng nói:
"Ngươi còn đang sinh bệnh sao lại đi nấu cơm làm gì, nếu thân thể ngươi không khó chịu lắm chúng ta đi ra ngoài ăn, còn không thì để ta nấu mì sợi vậy."
Tô Ấu Vi có chút xoắn xuýt mà nói:
"Học trưởng ta vừa muốn ăn mì ngươi làm vừa muốn cùng ngươi đi ra ngoài ăn."
"Xem ra ngươi có thể ra ngoài, vậy chúng ta ra ngoài ăn đi, ta nấu mì sợi ăn cũng không ngon như ngươi nấu, trong khi ngươi đã đói bụng cả một ngày rồi, chúng ta ra ngoài đi ăn gì ngon ngon một chút."
Tiêu Phàm nói.
"Học trưởng, vậy ngươi chờ ta một chút."
Tô Ấu Vi chạy vào phòng ngủ chính, thu dọn xong máy tính của mình, nàng âm thầm thở dài một hơi, may mắn không phải Tiêu Phàm có việc gì khẩn cấp qua đây.
"Học trưởng, xong rồi, chúng ta đi thôi."
Tô Ấu Vi nhanh chóng rửa mặt một chút rồi nói, nàng cột cho mình một kiểu tóc đuôi ngựa đơn giản, nhìn có vẻ cực kỳ xinh đẹp thanh thuần.
"Tích tích!"
Không lâu sau, hai người Tiêu Phàm đã đến một quán ăn ở gần nhà, vừa gọi món xong, bỗng có số điện thoại lạ gọi tới, Tiêu Phàm trực tiếp cúp máy không nghe.
Gần đây, rất nhiều người gọi đến tư vấn cho vay tiền trên điện thoại, trong thẻ ngân hàng của hắn có hơn 2 ức mà tư nhiên đối phương còn gọi cho hắn, không có kiểm tra qua dữ liệu à.
"Tích tích."
Rất nhanh điện thoại lại vang lên lần nữa.
"Uy?"
Tiêu Phàm lần này quyết định nhận điện thoại, hắn nghe thấy đầu dây điện thoại kia nói:
"Là điện thoại của Tiêu Phàm đúng không? Ta gọi đến từ đồn cảnh sát nhân dân đường Trùng Quang, bây giờ ngươi đang ở đâu?"
Tiêu Phàm nói ra địa chỉ hiện tại của mình.
"Tiêu Phàm, ngươi ở nguyên đấy không được di chuyển, chúng ta có việc cần ngươi phối hợp xử lý."
Mười mấy phút sau, món ăn của Tiêu Phàm vừa được bưng lên thì có 2 vị cảnh sát tiến vào phòng riêng của họ.
"Ngươi là Tiêu Phàm đúng không? Chúng ta nhận được tin có người báo cảnh sát rằng ngươi dính líu đến việc bắt cóc Tô Ấu Vi, làm phiền ngươi theo chúng ta đi một chuyến đến đồn cảnh sát để phối hợp điều tra rõ ràng."
Một trong hai vị cảnh sát trầm giọng nói.
Thần sắc của Tiêu Phàm cùng Tô Ấu Vi vô cùng kì lạ. Tô Ấu Vi vội vàng nói:
"Cảnh sát thúc thúc, ta là Tô Ấu Vi đây, ta cùng học trưởng đi ra ngoài ăn cơm, học trưởng sao lại dính líu đến việc bắt cóc ta được?"
Hai vị cảnh sát ngây ngẩn cả người.
"Ngươi là Tô Ấu Vi à?"
Một vị cảnh sát khác là người lớn tuổi hơn một chút hỏi.
Tô Ấu Vi gật đầu một cái:
"Đúng vậy, ta là Tô Ấu Vi, việc này hình như là có hiểu lầm gì đó thì phải? Ta chỉ là sinh bệnh ngủ một ngày thôi mà."
"Xem ra là chúng ta hiểu lầm rồi, xin lỗi, xin lỗi."
Vị cảnh sát lớn tuổi hơn một chút hơi lúng túng nói.