Chương 115: Ta Phục Rồi
Mặt Triệu Tông Tường trầm xuống.
Tiêu Phàm có thể nói chuẩn xác như vậy thì không thể nào là đoán mò rồi.
Phản ứng đầu tiên của ông ta là trong biệt thự có nội gián.
"Tống giám đốc Triệu bị bệnh tim hả? Ta cảm thấy ngươi bị bệnh tim, tình huống còn rất nghiêm trọng."
Tiêu Phàm cười tủm tỉm, sử dụng niệm lực tinh thần xâm nhập vào cơ thể Triệu Tông Tường, sau đó hóa thành một bàn tay vô hình, nắm lấy trái tim của lão.
"Ngươi, ngươi..."
Triệu Tông Tường trắng mặt, cảm thấy đau đớn khó nhịn.
Tim lão bị niệm lực tinh thần của Tiêu Phàm hóa thành bàn tay lớn nắm lấy, nhịp tim của Triệu Tông Tường bị cản trở, máu toàn thân trì trệ không bơm đủ.
"Ngươi thấy chưa, ta nói đúng quá mà, chắc chắn là tim ngươi có vấn đề."
Tiêu Phàm cười tủm tỉm.
Triệu Tông Tường lập tức kéo mở ngăn kéo, nhấn một cái nút ẩn, súng ngắn giấu trong cơ quan ngầm lập tức rơi vào trong tay lão.
"Ngươi đang giở trò quỷ gì, mau dừng lại."
Mặt Triệu Tông Tường nghẹn đến đỏ bừng.
Tiêu Phàm cười ha hả nhìn Triệu Tông Tường, không hề sợ hãi chút nào.
"Lập tức dừng tay, bằng không ta bắn chết ngươi!"
Triệu Tông Tường lạnh lùng nói.
Tiêu Phàm vẫn không hề bị lay động, mặt Triệu Tông Tường càng trướng đến đỏ rực.
"Ngươi tìm chết!"
Triệu Tông Tường lạnh lùng nói, dứt khoát bóp cò.
Viên đạn từ ống hãm thanh bắn ra, chuẩn xác nhằm thẳng đầu Tiêu Phàm.
Nhưng dưới ánh mắt khiếp sợ của Triệu Tông Tường, tốc độ viên đạn ngày càng chậm lại, cách Tiêu Phàm cả một mét đã đứng khựng lại tại chỗ.
"Bụp, bụp, bụp!"
Triệu Tông Tường không chút do dự liên tục nã thêm ba phát đạn.
Không có gì đáng ngờ, cả ba viên đạn đều bị niệm lực tinh thần của Tiêu Phàm chặn lại.
Tiêu Phàm đạt được năng lực di chuyển tức thời, bởi vậy niệm lực tinh thần cũng tăng lên. Tính đến hiện tại, Tiêu Phàm có thể nhẹ nhàng ngăn chặn ba, bốn viên đạn súng lục.
Huống chi Triệu Tông Tường dùng ống hãm thanh, thứ này tuy có thể giảm âm thanh nổ súng, nhưng đồng thời sẽ suy giảm lực đạn bắn ra.
"Tiếp đi chứ."
Tiêu Phàm lạnh nhạt nói, bốn viên đạn rơi lạch cạch xuống mặt sàn gỗ.
Đáy mắt Triệu Tông Tường tràn đầy sợ hãi.Tay lão run lên, không dám tiếp tục nổ súng.
Bốn viên đạn đều không tổn thương được Tiêu Phàm mảy may, lão biết, có bắn nữa cũng vô dụng.
"Ta...Ta phục rồi."
Triệu Tông Tường sợ hãi nói. Lão không ngờ trên đời còn có người như Tiêu Phàm, dùng viên đạn đối phó Tiêu Phàm chẳng có tác dụng gì.
"Tổng giám đốc Triệu bị bệnh tim, có thời gian thì nên tới bệnh viện khám thử xem, nếu không thì không biết khi nào ngỏm củ tỏi mà không rõ nguyên do đấy."
Tiêu Phàm cười nói.
Triệu Tông Tường cất súng lục, hít sâu một hơi:
"Ngươi đã có thủ đoạn như vậy, Triệu Tông Tường này nhận thua. Ngươi muốn gì? Nhiều không dám nói, Triệu Tông Tường này vẫn có thể lấy ra hai, ba trăm triệu."
Tiêu Phàm cười trả lời:
"Triệu tổng không cần phải sốt ruột, con người ta dễ nói chuyện lắm, tuyệt đối không lạm sát kẻ vô tội. Tất nhiên, ngươi cũng chẳng phải kẻ vô tội gì cả."
Môi Triệu Tông Tường co rúm, nhà họ Triệu bọn họ có thể phát triển đến giờ tại huyện này đương nhiên không chỉ dựa vào làm ăn trong sạch mà thôi.
"Tổng giám đốc Triệu, đừng ném thứ này lung tung, bị người thấy thì không hay đâu."
Tiêu Phàm chỉ xuống viên đạn dưới đất.
Dưới ánh mắt trợn trừng của Triệu Tông Tường, bốn viên đạn chậm rãi bay lên.
"Vèo vèo, vèo vèo..."
Bốn viên đạn nhanh như chớp bay vòng quanh Triệu Tông Tường, chỉ cần đụng trúng cơ thể là trên người lão sẽ nhiều ra một lỗ thủng.
"Dừng...mau dừng tay. Ta phục thật rồi. Ta bán một ít gia sản, trong vài ngày là có thể gom đủ năm trăm triệu cho ngươi, nhiều hơn thì hơi phiền phức một chút, cần nhiều thời gian hơn."
Triệu Tông Tường run giọng nói.
Với thực lực Tiêu Phàm triển lộ, dù mấy trăm ngàn người tới chắc cũng khong phải đối thủ của hắn.
Tiêu Phàm thờ ơ:
"Ngươi cảm thấy ta thiếu tiền à? Khả năng sau này thế giới sẽ không được yên ổn, ta muốn ngươi xây một kho hàng lớn. Ta cần tàng trữ một số vật tư."
Triệu Tông Tường ngẩn người, có thế thôi à?
"Ngươi tranh thủ thời gian cho người xây xong nhà kho đi, vị trí hẻo lánh một chút cũng không sao, nhưng phải qua lại thuận tiện. diện tích đại khái phải hai mươi mẫu."
"Mặt sàn kho và vách tường đều phải là xi măng cốt thép, dày một mét, nhất định phải áp dụng bê tông đặc, cũng không được tiết kiệm cốt thép."
Triệu Tông Tường hít hà một hơi.
Ghê gớm thật đấy, bê tông đặc dày một mét, rốt cuộc là xây kho hàng hay xây lô cốt?
"Chia nhỏ cả kho thành mười kho nhỏ, ở giữa là đường đủ cho xe tải hạng nặng đi lại, hai bên đường phân biệt làm năm nhà kho độc lập. Vách tường nhà khô độc lập cũng phải dày nửa mét. Nhà kho cần xây hai tầng, mỗi tầng cao mười mét, một nửa tầng hai cũng làm thành nhà kho, nửa còn lại làm khu sinh hoạt. Tất cả cửa trong kho hàng đều phải làm từ hợp kim cường độ cao, loại nào mà xe tải hạng nặng chở đầy hàng cũng không va hỏng được ấy. Còn nữa, trong nhà kho còn cần năm thang máy chở hàng và hai thang chở khách. Thang máy chở hàng phải đạt tải trọng hơn mười tấn."