Chương 114: Tại Biệt Thự
Triệu Hữu Tài cười ác độc, nói xong thì móc chìa khóa xe tỏng túi ra nhấn một cái, đèn chiếc Lamborghini Huracan gần đó sáng lên.
"Học bá ca, nhìn thấy gì chưa? Xe này phải ba, bốn triệu đấy, ngươi có dành dụm cả đời chắc cũng không kiếm được nhiều tiền thế đâu. Thời buổi này ấy à, vẫn phải xem ai có tiền mới được, khỏe hơn người khác một tí cũng chẳng có tác dụng gì mấy đâu."
Triệu Hữu Tài khinh thường nói.
Triệu Hữu Tài biết ba mẹ Tiêu Phàm bị tai nạn xe cộ qua đời, điều kiện trong nhà cũng bình thường từ năm lớp mười một rồi.
"Đi trước dẫn đường đi!"
Tiêu Phàm nói xong, cũng móc chìa khóa xe ra, đèn xe Lamborghini Aventador cách đó không xa sáng lên, Triệu Hữu Tài há hốc cả miệng.
"Đệch con mẹ!"
Triệu Hữu Tài cảm thấy khó chịu như nuốt phải ruồi bọ. mình thật giống như ăn một cái con ruồi chết, khó chịu một con.
Con Lamborghini mới toanh của mình trông cũng bớt oách hẳn.
Chiếc Lamborghini Huracan này là dạo gần đây hắn ta quấn quýt lấy ba nhiều ngày nên ba mới mua cho, tính trong cái huyện nhỏ này đã đủ phong cách.
"Chẳng trách có thể tìm được cô bạn gái xinh đẹp như vậy, ra là phát tài! Nhưng chẳng qua là phất lên tí thôi, chẳng lẽ còn so được nhà họ Triệu? Đến lúc ấy xe sẽ thành của mình, bạn gái cũng thế!"
Triệu Hữu Tài căm phẫn nghĩ thầm, nghĩ vậy thì cảm thấy tâm lý thoải mái hơn nhiều.
"Brừm!"
Hai chiếc xe thể thao nhanh chóng phóng khỏi bệnh viện.
Nhà họ Triệu cách bệnh viện không xa lắm, nằm tại khu vực phồn hoa trong huyện. Nhà họ Triệu chiếm mười mấy mẫu đất, xây một tòa biệt thự khổng lồ.
Cho dù đứng trong huyện, giá trị căn biệt thự này cũng không nhỏ.
"Biện pháp an ninh không tệ."
Tiêu Phàm thầm nghĩ trong lòng, ngoài sáng đã có mười mấy bảo vệ phụ trách an ninh, trong tối còn nhiều hơn, số tiền một năm nuôi những người này đã kha khá rồi.
"Mẹ, ba con đâu?"
Tiêu Phàm theo Triệu Hữu Tài vào biệt thự, Triệu Hữu Tài hỏi một người phụ nữ lớn tuổi.
"Ba con trong phòng sách. Đây là..."
Người phụ nữ nhìn sang Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm cười nói:
"Chào dì, ta là bạn học của Triệu Hữu Tài, ta đến tìm ba hắn có chút việc."
Đối phương gật đầu, không để ý tới Tiêu Phàm nữa. Nàng ta cho rằng Tiêu Phàm muốn mượn quan hệ với Triệu Hữu Tài leo lên nhà họ Triệu của bọn họ, chuyện này cũng không hiếm gặp.
"Đi theo ta."
Triệu Hữu Tài nhìn Tiêu Phàm.
Hai người lên tới tầng ba biệt thự. Triệu Hữu Tài đến trước cửa phòng làm việc của ba mình, gõ cửa mấy cái. Hắn ta cực kỳ kính sợ ba mình.
"Vào đi."
Trong phòng có giọng nói truyền ra.
Triệu Hữu Tài đẩy cửa tiến vào, phòng sách rộng tới bảy, tám mươi mét vuông, bên trong chỉ có mình ba của Triệu Hữu Tài, đối phương sắc bén quét mắt tới.
"Ba, thằng nhóc này là bạn học của con. Hắn ép con dẫn hắn tới gặp ba, ba tuyệt đối đừng khách sáo với hắn."
Triệu Hữu Tài vội vàng nói.
Tiêu Phàm nhìn thoáng qua Triệu Hữu Tài:
"Triệu Hữu Tài, ngươi có thể ra ngoài rồi, ta muốn nói chuyện riêng với ba ngươi một lát, đừng đứng đây vướng víu."
Ba của Triệu Hữu Tài là Triệu Tông Tường, nghe vậy thì ánh mắt lộ ra vẻ khác thường.
Trước nay lão chưa từng thấy người trẻ tuổi nào đứng trước mặt lão còn dám phách lối như thế.
"Hữu Tài, con ra ngoài trước đi, bạn học này của con thú vị đấy."
Triệu Tông Tường ngoài cười nhưng trong không cười nói một câu.
Hai mắt Triệu Hữu Tài sáng lên, hắn ta cực kỳ quen thuộc nụ cười này của phụ thân, trên cơ bản, mỗi lần lão cười như vậy là sẽ có người gặp xui xẻo.
"Vậy con ra ngoài trước đây."
"Thuận tiện đóng cửa lại."
Triệu Hữu Tài nhanh nhẹn đóng cửa ra ngoài, trong phòng sách chỉ dư lại Tiêu Phàm và Triệu Tông Tường.
…
"Người trẻ tuổi, ngươi rất ngông cuồng, nhưng huyện Lôi Sơn không chứa được kẻ trẻ tuổi ngông cuồng như ngươi."
Triệu Tông Tường thản nhiên nói.
Tiêu Phàm đi đến ghế sô pha cạnh đó ngồi xuống, cười mỉa nói:
"Ta nghe nói ngươi là thổ hoàng đế của huyện Lôi Sơn."
Hai mắt Triệu Tông Tường loe lóe:
"Đó là người khác nói, Triệu Tông Tường này là người làm ăn đứng đắn. Ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Tiêu Phàm cười híp mắt:
"Nếu như ngươi là thổ hoàng đế, vậy có ngại để ta làm thái thượng hoàng không?"
"Người trẻ tuổi, ngươi quá cuồng vọng!"
Triệu Tông Tường giận dữ vỗ bộp xuống mặt bàn trước mặt.
Lão là thổ hoàng đế, Tiêu Phàm đòi làm thái thượng hoàng thì chẳng phải chiếm tiện nghi của lão à?
Tiêu Phàm hờ hững:
"Không lấy súng lục trong ngăn kéo của ngươi ra à?"
Triệu Tông Tường tái mặt, đúng là lão giấu một cây súng lục trong cơ quan ngầm của ngăn kéo thật. Nhưng Tiêu Phàm còn chưa tới gần, sao có thể biết được?
"Người trẻ tuổi, ngươi nói vậy là có ý gì. Triệu Tông Tường ta sao có thể tàng trữ súng đạn."
Triệu Tông Tường lạnh lùng trả lời, lão nghi ngờ Tiêu Phàm do đối thủ phái tới xử lý mình, có khi trên người Tiêu Phàm có camera mini gì đó.
Tiêu Phàm cười khẽ:
"Trong cơ quan ngầm ở ngăn kéo bên tay phải của ngươi, có gắn ống giảm thanh, đường kính 9 li, bên trong có sẵn tám viên đạn."