Chương 125: Xe Mới
“Tam ca, ngươi có biết chiếc xe này đắt đến cỡ nào hay không?”
“Giá của nó chắc khoảng trên dưới 1500 vạn thì phải.”
Trầm Thần trợn trắng mắt:
“Ngươi cũng biết giá của nó cơ à? Giá của cả căn phòng này cũng chỉ bằng một nửa giá của chiếc xe này thôi đấy. Hơn nữa căn nhà này là bố ta tặng ngươi để cảm tạ ơn ngươi đã cứu mạng ông ấy mà. Chiếc xe này đưa cho ta mượn lái chơi chơi cho đỡ nghiền thì được, nhưng nếu như ngươi tặng ta thì ta không thể nhận được. Nếu như ta nhận chiếc xe này của ngươi thì ta sẽ được coi là loại người gì chứ? Bố ta sẽ đánh cho ta què chân mất.”
Tiêu Phàm nhìn về phía Khổng Húc và Diệp Phi.
“Lão đại, nhị ca, các ngươi giúp ta khuyên lão tứ đi.”
Khổng Húc lắc lắc đầu:
“Nhà của Mập cũng là gia đình có tiền, ta sẽ không đi khuyên hắn nhận chiếc xe này của ngươi đâu, nếu như ngươi muốn bán xe đổi thành tiền thì không bằng ngươi kêu Mập mua lại chiếc xe này của ngươi thì hơn.”
Mắt Trầm Thần sáng rực lên.
"Bố ta không cho phép ta mua xe tưt người khác, nhưng nếu mua xe từ tam ca, nói không chừng bố ta sẽ đồng ý, bây giờ ta sẽ đi gọi điện thoại cho bố.”
Tiêu Phàm liền vội vàng nói:
"Mập, ngươi cảm thấy người khác có thể tặng không cho ta hai chiếc xe như này thì ta còn thiếu tiền hay sao? Chỉ tính riêng tiền thưởng vụ cướp ngân hàng thôi thì ta cũng đã có 50 vạn rồi.”
Trầm Thần nói:
"Tam ca, dù ngươi có nói gì đi chăng nữa thì ta cũng sẽ không nhận chiếc xe này của ngươi đâu. Hay là đến lúc đó ngươi đem chiếc xe này tặng Tô Ấu Vi đi. Xe sang hợp với gái đẹp, he he.”
Tiêu Phàm lắc lắc đầu:
"Nàng còn chưa thi bằng lái xe nốt. Mà kể cả bây giờ nàng thi được bằng lái xe thì với một tài xế non tay như nàng, làm sao có thể cầm lái được xe hơi thể thao dạng này chứ.”
Diệp Phi nói:
“Lão tam, bây giờ ngươi đang bận rộn làm ăn về cái gì vậy? Lại có thể để người khác tặng cho ngươi xe thể thao xịn như vậy?”
"Ta cược đá. Về mặt này thì kinh nghiệm cũng như kiến thức ta tĩch lũy được cũng không tồi, thế nên ta đang giúp một ông chủ lớn kiếm được không ít.”
Tiêu Phàm cười cười nói. Khổng Húc thần sắc nặng nề mà nhìn Tiêu Phàm:
“Mấy trò cược đá này đã làm cho không ít người táng gia bại sản, lão tam, ngươi chắc chắn rằng không có vấn đề gì chứ?”
Tiêu Phàm nói:
"Hiện giờ ta không trực tiếp đi cược đá nữa, ta chỉ kiếm phí cố vấn mà thôi. Ta chỉ phụ trách nhìn và đánh giá xem viên đá đó đáng giá bao nhiêu tiền, nếu như có thể giúp ông chủ kiếm được lãi lớn thì ta còn có tiền thưởng nữa.”
Trầm Thần nhếch miệng cười nói:
“Học giỏi hóa ra cũng có nhiều lợi ích đến vậy, tam ca, ta cũng không ngờ hóa ra bình thường ngươi có nghiên cứu cả những thứ này đó, hiện giờ ngươi còn có thể làm cố vấn về cược đá cho người ta rồi, đỉnh thật đấy. Phí cố vấn cho một viên đá mà ngươi kiếm được là bao nhiêu thế?”
Tiêu Phàm giơ một ngón tay lên. Trầm Thần kinh ngạc nói:
"Một vạn? Vậy thì ngươi chỉ cần đến đó một chuyến, nhìn nhìn 8 hay 10 viên đá là cũng có thể kiếm được không ít rồi, đi thôi đi thôi, ta đói bụng rồi, chúng ta kiếm một chỗ ăn một bữa no nê đi thôi. Tối nay tam ca mời khách nhé. Chúng ta cùng đi lột sạch tiền của tam ca thôi nào.”
Tiêu Phàm cười cười gật đầu. Hắn cũng không giải thích gì nhiều. Phí cố vấn để hắn xem 1 viên đá không chỉ đáng giá 1 vạn, mà nó là 1 nghìn vạn.
“Ầm ầm.”
Bốn người họ chia nhau ra rồi lên hai chiếc xe thể thao, hai chiếc xe thể thao xa xỉ rất nhanh liền phóng ra khỏi hầm để xe. Không mất bao lâu, hai chiếc xe thể thao đã đến một nhà hàng sang trọng. Thực ra trước đây bọn hắn đã cùng nhau đến nhà hàng này rồi, lần trước là Trầm Thần mời cơm ở đây. Bốn người họ ăn một bữa cơm mà tốn hơn một vạn. Sau đó đám Tiêu Phàm không đến đây ăn cơm thêm một lần nào nữa, mức giá ở đây thật sự là hơi cao. Với gia cảnh nhà Khổng Húc và Diệp Phi thì thi thoảng ăn một bữa cơm như vậy cũng không coi là quá lắm, như này vẫn trong mức chi tiêu của bọn họ. Nhưng mà bây giờ bọn hắn vẫn chỉ là sinh viên, bản thân chưa tự chủ kinh tế mà vẫn ăn bám gia đình, thế nên nếu không cần thiết thì mức chi tiêu cao như này bọn họ cũng không muốn tiêu thường xuyên.
“Tam ca, hôm nay chúng ta sẽ ở đây ăn một bữa no nê, lần này ngươi phải dốc túi ra rồi. Về việc chiếc xe kia thì ngươi cũng đừng nhắc lại nữa, ta sẽ không bao giờ nhận nó đâu.”
Trầm Thần vừa lật thực đơn vừa nói. Tiêu Phàm gật nhẹ đầu:
“Vậy được thôi, các ngươi cứ thoải mái gọi món đi, sau khi các ngươi gọi món xong ta sẽ kể cho các ngươi nghe về một người bạn thân của Ấu Vi, nàng ấy vừa mới từ Đế Đô trở lại đây, bây giờ đang cùng Ấu Vi ở huyện Lôi Sơn.”