Chương 127: Cuộc Gọi
Khổng Húc và Diệp Phi tỏ ra khinh bỉ. Ăn xong bữa cơm, Tiêu Phàm nhẹ nhàng quẹt thẻ thanh toán, tổng cộng bữa cơm này của bọn hắn tiêu hết gần 1 vạn 5, giá cả như vậy đối với người bình thường mà nói là rất đắt, cực kì đắt, nhưng với Tiêu Phàm bây giờ mà nói thì chỉ là con số nhỏ không đáng nhắc đến. Thẩm Thần cười hi hi nói:
"Tam ca, ngày mai ta đi cùng với ngươi đến huyện Lôi Sơn nhé, ngươi đến đó đón chị dâu về, còn ta đến đó đón Lữ Tuyết Yến muội muội trở về.
Tiêu Phàm lắc đầu.
“Bọn họ có thể tự gọi xe về đây.”
Thẩm Thần trợn mắt lên:
“Tam ca, nếu trên đường bọn họ về đây gặp chuyện gì bất trắc thì sao?”
Tiêu Phàm giọng điệu không tốt nói:
"Ngươi và Lữ Tuyết Yến cũng mới chỉ có duyên gặp mặt đúng một lần, thế mà bây giờ ngươi đã vội vã chạy đến bám lấy người ta, ta cảm thấy nếu làm như vậy thì có đến 8 9 phần là chuyện này sẽ không có kết quả tốt đâu. Những người chỉ biết bám dính lấy như vậy đều không có kết quả tử tế đâu.”
Thẩm Thần:
“.....”
Khổng Húc và Diệp Phi âm thầm thở phào một hơi, bọn họ không thể để Thẩm Thần nắm bắt cơ hội làm quen trước như thế được. Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã sang ngày hôm sau. Đến gần trưa, cuối cùng hai người Tô Ấu Vi cũng về đến nơi, Tiêu Phàm mời tất cả mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm. Cũng nhờ bữa cơm này mà Lữ Tuyết Yến và đám người Khổng Húc thân thiết với nhau hơn không ít. Nhưng nếu để nói nàng có cảm giác với ai trong số họ hay không thì vẫn còn quá sớm, nếu như Lữ Tuyết Yến có thể đối với một người xa lạ dễ dàng rung động đến như vậy thì khi nàng còn ở Đế Đô đã sớm có bạn trai rồi.
“Tít tít.”
Ăn cơm xong, Tiêu Phàm nhận được một cuộc gọi từ Lê Nhã.
"Lê Nhã tỷ, ngươi trước giờ chưa từng chủ động gọi điện thoại cho ta đấy, có việc gì vậy?”
Tiêu Phàm cười nói. Ở đầu kia điện thoại, hai mắt Lương Nhã đỏ đỏ, giọng nàng hơi khàn khàn nói:
“Tiêu Phàm, đội trưởng Lương sảy ra chuyện rồi, hôm qua sau khi tan làm hắn bị người ta tập kích, não của hắn bị thương rất nặng. Cấp cứu cả một đêm, hiện tại có thể giữ lại tính mạng hắn rồi, nhưng đội trưởng Lương vẫn còn đang hôn mê, bác sĩ nói rất có thể đội trưởng Lương sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa, khả năng hắn trở thành người thực vật là rất lớn.”
Nói tới đây, Lê Nhã khóc không ra tiếng, nước mắt nàng từng giọt từng giọt chảy xuống. Mặt Tiêu Phàm biến sắc. Lương Võ dẫn một đội chuyên môn điều tra vụ án của bố mẹ hắn. Nay Lương Võ bị tập kích, có khả năng chuyện này liên quan lớn đến việc Lương Võ đang điều tra vụ án của bố mẹ hắn. Tất nhiên không loại trừ việc còn có kẻ thù khác đến trả thù hắn, dù sao thì Lương Võ cũng đã làm cảnh sát hình sự gần 12 năm rồi.
"Lê Nhã tỷ, bây giờ ngươi đang ở đâu?”
Tiêu Phàm hỏi.
"Bệnh viện Nhân Dân.”
Lê Nhã nói. Tiêu Phàm nhanh chóng lái xe rời đi, không tới nửa giờ đồng hồ sau hắn đã lái xe đến bệnh viện nhân dân của tỉnh.
“Lê Nhã tỷ, tóm lại là có chuyện gì vậy? Vì sao đội trưởng Lương lại bị người ta tập kích? Có phải là việc này có liên quan đến việc bây giờ hắn đang nhận điều tra về vụ án của bố mẹ ta không?”
Tiêu Phàm gấp gáp hỏi. Lương Nhã trong lòng buồn bã. Mặc dù thời gian nàng được chuyển đến đây chưa lâu, nhưng nàng vẫn rất kính phục người như đội trưởng Lương.
“Bây giờ thì chúng ta đều chưa thể biết rõ ràng về lí do mà đội trưởng Lương bị tập kích đâu.”
Lê Nhã lắc lắc đầu nói. Vụ án của bố mẹ Tiêu Phàm còn có nhiều ẩn tình, việc này thì Lê Nhã biết, nhưng mà bọn họ còn có kỷ luật riêng của cảnh sát, tạm thời những vấn đề này nàng không tiện nói cho Tiêu Phàm. Nhưng theo Lê Nhã nghĩ thì nếu Tiêu Phàm biết thì hắn cũng có khả năng sẽ gặp nguy hiểm.
"Đội trưởng Lương đâu?”
Tiêu Phàm trầm giọng nói. Lê Nhã đáp:
“Đội trưởng Lương bây giờ đang ở trong phòng hồi sức tích cực, người nhà của hắn cũng đang ở đó, nhưng mà tốt hơn hết là ngươi đừng qua đó làm gì, ta sợ bây giờ nếu ngươi qua đó, người nhà hắn sẽ không giữ được bình tĩnh đâu.”
“Dẫn ta qua đó xem thử đi.”
Tiêu Phàm nói. Lương Võ sảy ra chuyện trong thời gian đang tra vụ án tai nạn xe cộ của bố mẹ hắn, thế nên người nhà của hắn có chút kích động cũng là chuyện bình thường mà thôi, nhưng nếu bây giờ bảo hắn tránh mặt không gặp, chuyện như thế này Tiêu Phàm không làm nổi. Hơn nữa hắn có niệm lực tinh thần, còn biết cả thấu thị, có lẽ hắn có thể tìm ra nguyên nhân khiến Lương Võ hôn mê.
"Ngươi... cẩn thận một chút nhé.”
Lê Nhã cân nhắc một hồi rồi vẫn gật gật đầu. Vài phút sau Tiêu Phàm đến được bên ngoài phòng hồi sức tích cực nơi mà Lương Võ đang nằm, bố của Lương Võ và vợ của hắn đều đang ở đây, ngoài ra còn có thêm vài người họ hàng khác nữa. Hai đứa con 1 nam 1 nữ của Lương Võ vẫn chưa tới, bọn họ có lẽ vẫn còn chưa viết tin tức. Bố của Lương Võ và vợ của hắn hai mắt đều đã khóc đỏ hết lên.