Chương 128: Điều Tra
“Ông ơi, đội trưởng Lương hiện nay đang là người phụ trách điều tra vụ án tai nạn xe cộ của bố mẹ ta, việc đội trưởng Lương sảy ra chuyện như ngày hôm nay có khả năng liên quan đến vụ án đó, ta cũng không ngờ rằng sẽ sảy ra chuyện lớn như vậy. Thật sự rất xin lỗi.”
Tiêu Phàm bước lên, vừa cúi người vừa nói. Mẹ của Lương Võ lúc đó định bước đến bắt đầu chửi mắng, nhưng bị bố của Lương Võ vội vã ngăn lại. Vợ của Lương Võ nói:
“Mẹ, Lương Võ hắn điều tra nhiều vụ án như vậy, vụ án của bố mẹ Tiêu Phàm cũng chỉ là một trong số đó mà thôi, xác suất để việc này với vụ án của bố mẹ hắn có liên quan đến nhau là rất nhỏ. Hơn nữa vài ngày trước Tiêu Phàm còn cứu mạng Lương Võ, lần đó nếu như không nhờ hắn đẩy Lương Võ ra thì Lương Võ sớm đã mất mạng rồi.”
Mẹ của Lương Võ đau khổ khóc ra thành tiếng.
“Tiêu Phàm, con trai ta ăn bát cơm này,m thế nên trách nhiệm của nó cũng phải nặng như thế, vụ việc này là ngoài ý muốn, không liên quan đến ngươi, ngươi không cần xin lỗi. Vợ của ta hơi mất kiểm soát cảm xúc, hi vọng ngươi có thể lượng thứ một chút.”
Bố của Lương Võ lau lau nước mắt, nói. Tiêu Phàm gật gật đầu, hắn đi đến trước cửa, sử dụng niệm lực tinh thần vào xem xét phòng hồi sức tích cực.
….
Phòng bệnh của Lương Võ cách cửa ra vào chỉ khoảng 7 8 mét, niệm lực tinh thần của Tiêu Phàm tất nhiên có thể dễ dàng vào trong xem xét.
"Đội trưởng Lương bị thương là do bị đánh mạnh vào đầu, thế nên việc hắn trở thành người thực vật chắc chắn là do đại não đã sảy ra vấn đề.”
Trong lòng Tiêu Phàm âm thầm điều khiển cho niệm lực tinh thần đi vào thăm dò ở sâu trong não bộ Lương Võ. Nhưng do não bộ con người có cấu trúc phức tạp, cộng thêm việc Lương Võ vừa trải qua phẫu thuật, thế nên Tiêu Phàm không có cách nào phán đoán được lí do vì sao Lương Võ hôn mê.
"Đội trưởng Lương, tỉnh dậy nào, tỉnh nào.”
Tiêu Phàm thông qua niệm lực tinh thần trực tiếp gọi Lương Võ dậy ngay trong não bộ của hắn.
“Tít tít…tít tít.”
Máy theo dõi bên cạnh Lương Võ có chút thay đổi. Điện não đồ của Lương Võ ở trên máy ban nãy rất bình thường, nhưng bây giờ lại xuất hiện một sóng giao động rất lớn.
“Răng rắc.”
Không bao lâu sau, từ trong phòng bệnh có y tá chạy ra ngoài đi tìm bác sĩ. Năm phút sau, bác sĩ từ trong phòng bệnh đi ra, hắn đứng đối diện với bố của Lương Võ mà nói:
“Khi nãy máy vừa đo được trong não bệnh nhân xuất hiện một sóng não rất mạnh, mặc dù hiện tại bây giờ bệnh nhân vẫn đang trong trạng thái hôn mê, nhưng xác suất để bệnh nhân có thể tỉnh lại trong tương lai là tương đối lớn. Nhưng chủ yếu vẫn phải dựa vào ý chí của bệnh nhân thôi.”
Bố của Lương Võ vui mừng mà gật gật đầu, tin tức này đối với bọn họ mà nói đã là tin rất vui rồi. Tiêu Phàm nói:
"Bác sĩ, ta có một chút chuyện này muốn làm phiền ngươi.”
“Ngươi cứ nói đi.”
Bác sĩ nhìn về phía Tiêu Phàm đáp. Tiêu Phàm nói:
“Đội trưởng Lương sảy ra chuyện trong thời gian đang điều tra vụ án của bố mẹ ta, ta biết việc này đội trưởng Lương có thể báo lên bên trên để phía trên chi trả viện phí, nhưng phương diện về thuốc men lẫn điều trị có thể sẽ có hạn chế. Ta muốn nhờ bệnh viện dùng loại thuốc tốt nhất, mời các chuyên gia đầu ngành đến đây để cùng nhau hội chẩn chữa trị cho đội trưởng Lương, những khoản phát sinh mà không do trợ cấp chi trả thì ta sẽ bỏ tiền ra.”
Mọi người xung quanh đều kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm.
"Ngươi chắc chắn chứ? Nếu muốn bệnh viện mời các bác sĩ chuyên gia tốt nhất đến trực tiếp cầm dao trị liệu thì phí mời cũng không rẻ đâu.”
Bác sĩ có chút kinh ngạc nói. Tiêu Phàm gật gật đầu:
"Ta chắc chắn, ta có thể đặt cọc trước 100 vạn tiền viện phí và thuốc thang, nếu sau này tiền phí còn thiếu thì ta sẽ bổ sung thêm sau, nhưng xin bệnh viênh nhất định phải cứu đội trưởng Lương khỏe mạnh trở lại.”
Bố mẹ và vợ của Lương Võ đều vừa bất ngờ vừa vui vẻ nhìn về phía Tiêu Phàm. Nếu thật sự có thể dùng loại thuốc tốt nhất, mời được chuyên gia giỏi nhất về đây chữa trị thì không có nghi ngờ gì cả, xác suất mà Lương Võ có thể tỉnh lại đã cao hơn không ít.
“Tiên sinh, nếu ngươi chắc chắn như vậy, mà người nhà bệnh nhân cũng không có phản đối gì thì phía bệnh viện chúng ta chắc chắn sẽ đồng ý phối hợp rồi.”
Bác sĩ mở miệng nói.
“Đồng ý, chúng ta đều đồng ý.”
Vợ của Lương Võ vội vã nói, bố mẹ của hắn cũng liên tục gật đầu. Không bao lâu sau, Tiêu Phàm liền chuyển vào tài khoản thanh toán viện phí của Lương Võ 100 vạn.
“Tiêu Phàm, cảm ơn, thật sự là rất cảm ơn cậu.”
Bố của Lương Võ nói.
“Tiêu Phàm à, ban nãy ta có chút bốc đồng, ngươi...ngươi đừng để bụng nhé.”
Mẹ của Lương Võ cũng nói. Nàng cũng biết rõ rằng việc Lương Võ sảy ra chuyện ngoài ý muốn lần này chưa chắc đã có liên quan gì với việc Lương Võ đang điều tra vụ án của bố mẹ Tiêu Phàm, mà kể cả có đi chăng nữa thì Tiêu Phàm cũng có lỗi lầm gì đâu? Bản thân Lương Võ là cảnh sát, hắn cầm đồng lương từ nghề này thì cũng phải sẵn sàng gánh chịu mọi hậu quả hay trách nhiệm liên quan đến nghề nghiệp.