Chương 130: Ngươi Đây Là Đang Xem Thường Người Khác Đó
Nói xong mấy câu này, sắc mặt của Lương Võ đã trở nên rất kém.
Tiêu Phàm vội vàng nói:
“Lương đội trưởng ngươi khoan hãy nói, trước tiên ngươi cứ dưỡng thương đi, ta hiểu ý của ngươi là muốn kêu ta cẩn thận một chút, ta bình thường nhất định sẽ cẩn thận hơn.”
“Ngươi cùng Lê Nhã nói chuyện một chút đi, nàng biết rõ chuyện này.”
Lương Võ miễn cưỡng nói.
…
Từ phòng bệnh đi ra, Tiêu Phàm hẹn Lê Nhã đi ăn cơm, Lê Nhã cũng vui vẻ đồng ý.
“Tiêu Phàm xe này là của bạn ngươi sao? Tốt nhất là ngươi đừng nên mượn chạy ra ngoài nhiều, lỡ trầy xước thì rắc rối lắm.”
Ngồi vào bên trong xe của Tiêu Phàm, Lê Nhã nói.
Nàng từ chỗ Lương Võ biết được chút tin tức, cha mẹ của Tiêu Phàm đều đã mất, điều kiện trong nhà cũng bình thường, gần đây nhận được 100 vạn tiền thưởng mới thoải mái hơn một chút. Nhưng Tiêu Phàm cũng đã đóng trước 100 vạn tiền viện phí cho Lương Võ rồi.
“Lê Nhã tỷ, ngươi đây là xem thường người khác đó, tại sao không thể là xe của ta?”
Tiêu Phàm bĩu môi nói
Lê Nhã trợn tròn mắt:
“Các cách kiếm tiền nhanh đều có trong luật hình sự, tài sản của ngươi có bao nhiêu làm sao mà tỷ tỷ đây không biết rõ hả? Xe này hẳn là của người tên Thẩm Thần, bạn cùng phòng của ngươi chứ gì.”
Quãng thời gian trước có kẻ cướp ngân hàng gây án, bọn hắn đã điều tra thông tin của tất cả con tin. Sợ chẳng may còn có kẻ cướp đứng phía sau màn trà trộn vào bên trong đám con tin. Thời điểm tra được thông tin của Thẩm Thần, bọn hắn đều sợ ngây người, hay thật, bên trong đám con tin thế mà còn có thiếu gia nhà giàu như thế này. Bọn cướp nếu mà bắt cóc Thẩm Thần, tiền kiếm được khả năng còn nhiều hơn so với cướp ngân hàng.
“Đầu năm nay nói thật mà không có ai tin tưởng, haiz.”
Tiêu Phàm lắc lắc đầu.
“Nhanh chóng lái xe đi, mấy ngày nay đội trưởng xảy ra chuyện ta lo lắng không có tâm tình ăn gì hết, thật khó mà đội trưởng mới tỉnh lại, chúng ta đi ăn bữa ngon đi, ngươi cũng đừng tiếc tiền nha.”
Lê Nhã thúc giục.
Không bao lâu Tiêu Phàm lái xe đến một nhà hàng coi như không tệ, phí dụng ở đây cũng không phải là rất cao, nếu hắn đưa Lê Nhã vào nơi đắt hơn nàng xchawsc chắn sẽ không chịu vào.
“Lê Nhã tỷ, Lương đội trưởng bảo ta tìm ngươi, hắn nói với ta là vụ án của cha mẹ ta không đơn giản.”
Ăn một chút rồi Tiêu Phàm mới nói.
Thần sắc của Lê Nhã trở nên nghiêm túc, nàng quay đầu nhìn bốn phía, bàn của bọn hắn ở trong góc, bên cạnh không có người, nếu nhỏ giọng nói chuyện thì người khác chắc sẽ không nghe thấy được.
“Lúc nãy, Lương đội trưởng gọi ngươi vào trong phòng, là để nói cái này?”
“Ừm.”
Lê Nhã suy nghĩ một hồi rồi nói:
“Lương đội hẳn là sợ ngươi gặp nguy hiểm nên muốn nhắc nhở ngươi một chút, người đứng phía sau chuyện này lá gan đúng là rất lớn, thậm chí ngay cả Lương đội trưởng cũng dám diệt khẩu. Vụ án của cha mẹ ngươi hiện giờ chúng ta đã xác định chắc chắn 100% là mưu sát.”
Tiêu Phàm rót cho Lê Nhã ly nước, Lê Nhã uống một hớp nhỏ rồi nói tiếp:
“Kẻ cướp ngân hàng mấy ngày trước cũng có vấn đề, thủ lĩnh của bọn hắn là muốn tìm cơ hội để giết Lương đội, cướp ngân hàng chỉ là phụ thôi.”
Ánh mắt của Tiêu Phàm lộ vẻ kinh ngạc, vụ án cướp ngân hàng vậy mà còn có ẩn tình như thế này.
Lê Nhã nói:
“Ba ngày trước Tôn Hạo Côn vừa mới tỉnh lại ta đã hỏi hắn, hắn thừa nhận là có người sai hắn giết Lương đội, nhưng cụ thể là ai thì hiện tại ta không thể nói cho ngươi biết. Chuyện này ta cũng cũng chưa báo cáo với bên trên, hơn nữa chúng ta cũng không đủ bằng chứng để bắt đối phương. Nếu chỉ dựa vào lời nói của Tôn Hạo Côn thì không đủ sức thuyết phục.”
Tiêu Phàm sắc mặt âm trầm, hắn cứ nghĩ cha mẹ qua đời vì tai nạn xe cộ nhưng không ngờ lại là bị mưu sát!
“Cha mẹ của ta chỉ là nông dân thành thật, vì để ta được đi học nên mới liều mạng kiếm tiền mua phòng ở bên trong thành phố, như thế tại sao lại có người phí sức muốn mưu sát bọn hắn?”
Tiêu Phàm trầm giọng nói.
Lê Nhã lắc đầu:
“Chuyện này chúng ta cũng không rõ. Theo Tôn Hạo Côn nói người mà hắn biết tuy rằng địa vị rất cao, nhưng thật ra chỉ là một con cờ, sau lưng còn có thế lực lớn hơn nữa. Tiêu Phàm, sau khi ngươi biết chuyện này thì bình thường đề cao cảnh giác là được, ngươi ngàn vạn lần không được âm thầm điều tra, nếu không khả năng cao là ngươi hay thậm chí những người xung quanh ngươi đều sẽ gặp phải nguy hiểm.”
Tiêu Phàm khẽ gật đầu hắn cẩn thận nghĩ lại, nhà mình vì sao lại trêu chọc đến một nhân vật đáng sợ như vậy? Có Tôn Hạo Côn làm chứng mà vẫn không thể động vào, như vậy thân phận địa vị hẳn là rất cao, nhưng mà người như thế này cũng chỉ là một con cờ, như vậy thế lực sau lưng còn phải mạnh cỡ nào?
“Có lẽ sau này ta có thể hỏi ông nội một chút.”
Tiêu Phàm thầm nghĩ.