Chương 129: Nguy Kịch
“Chị dâu đừng khách khí. Vụ án của cha mẹ ta đã gây rắc rối cho Lương đội trưởng một thời gian dài rồi, bây giờ Lương đội trưởng như thế này trong lòng ta cảm thấy rất áy náy. Ta muốn vào thăm Lương đội một chút, không biết là có được không?”
Tiêu Phàm nói.
Vợ của Lương Võ liên tục gật đầu:
“Đương nhiên là có thể, nhưng mà phải nói với bác sĩ trước, hơn nữa thời gian thăm bệnh có hạn, ngươi không thể ở trong đó quá lâu.”
“Ừm, được.”
Không lâu sau Tiêu Phàm đã nhận được sự cho phép của bác sĩ. Bước vào phòng chăm sóc đặc biệt, Lương Võ im lặng nằm ở nơi đó, tóc của hắn đã bị cạo sạch. Không chần chừ thêm nữa, Tiêu Phàm lập tức sử dụng năng lực thấu thị, hắn thấy được cảnh tượng bên trong đầu của Lương Võ, so với tình trạng của ba ngày trước thì đã khá hơn nhiều rồi.
Trong ba ngày này Tiêu Phàm đã tìm hiểm thêm không ít tài liệu về đại não, bây giờ hắn có thể nhìn thấy tình hình trong đầu của Lương Võ rất rõ ràng, do đó Tiêu Phàm cũng có thể đưa ra một số phán đoán.
“Ồ, nơi này có chút máu bầm.”
Ánh mắt Tiêu Phàm sáng lên, chút máu bầm này có thể là nguyên nhân dẫn đến việc Lương Võ vẫn hôn mê tới bây giờ.
“Tan cho ta.”
Biết rõ nơi nào có vấn đề, Tiêu Phàm liền nhanh chóng sử dụng niệm lực tinh thần đem chỗ máu bầm tụ lại đánh tan, những chỗ máu bầm này dưới sự khống chế của Tiêu Phàm rất nhanh đã rời khỏi đại não của Lương Võ, không còn mấy vết máu bầm này nữa, đại não của Lương Võ bỗng nhiên thông suốt rất nhiều.
“Lương đội trưởng, tỉnh lại đi. Lương đội trưởng, ta là Tiêu Phàm đây, vụ án của cha mẹ ta vẫn còn phải nhờ ngươi giúp đỡ phá án nữa mà.”
Trong miệng Tiêu Phàm liên tục kêu lên, đồng thời hắn cũng sử dụng niệm lực tinh thần ở trong đầu Lương Võ trực tiếp hô.
“Tích tích tích!”
Thiết bị bên cạnh đột nhiên kêu lên, y tá bên trong phòng chăm sóc đặc biệt vội vã đi đến. Sóng não của Lương Võ đang không ngừng nhấp nhô, Tiêu Phàm tinh mắt nhìn thấy ngón tay của Lương Võ vô thức giật giật một chút.
“Y tá, ngón tay của Lương đội vừa nhúc nhích.”
Tiêu Phàm vội vàng nói.
Y tá lập tức nhìn về phía bàn tay của Lương Võ, ngón tay hắn lúc này lại nhẹ nhàng cử động một lần nữa.
“Lương đội, ta là Tiêu Phàm đây. Ngươi nhanh tỉnh lại đi, công việc trong đội hình sự không ít đâu, bọn người Lê Nhã vẫn đang chờ ngươi trở về chỉ huy đó.”
Tiêu Phàm lại hô thêm một lần nữa.
Sau vài giây, Lương Võ chậm rãi mở mắt ra, trên mặt hắn lộ rõ vẻ đau đớn, hắn vừa mới phẫu thuật mấy ngày trước, nên nhất định là còn rất đau.
“Lương đội trưởng, ngươi đừng nhúc nhích, đầu của ngươi bị thương vừa mới phải phẫu thuật a.”
Tiêu Phàm vội vàng nói.
Y tá cũng mau chóng kêu bác sĩ tới kiểm tra, Tiêu Phàm bèn rời khỏi phòng bệnh.
“Chị dâu, Lương đội trưởng tỉnh rồi, chẳng mấy chốc bác sĩ sẽ qua đây kiểm tra, ngươi chờ một lát là có thể vào thăm rồi.”
Tiêu Phàm cười lớn nói, Lương Võ tỉnh lại, tảng đá lớn đè nặng trong lòng hắn cuối cùng cũng rơi xuống.
“Có thật không?”
Vợ của Lương Võ hưng phấn hỏi.
Tiêu Phàm gật đầu một cái:
“Thật mà, Lương đội vừa mới mở mắt, ánh mắt cũng không có vẻ si ngốc, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
“Thật may.”
Vợ của Lương Võ lập tức gọi điện thoại thông báo tin tốt này với người trong nhà. Nửa giờ sau, người nhà của Lương Võ đã đến, Lê Nhã và những người khác cũng đến. Sau khi nghe y tá nói là Tiêu Phàm đánh thức Lương Võ, bọn hắn lại rối rít cảm ơn một trận.
“Tiêu Phàm, con trai ta nói là muốn gặp ngươi.”
Cha của Lương Võ từ trong phòng chăm sóc đặc biệt đi ra nói. Tiêu Phàm gật đầu một cái rồi tiến vào phòng bệnh, y tá nhìn thấy Tiêu Phàm đi vào đều tạm thời rời khỏi., trong phòng chỉ còn lại Tiêu Phàm và Lương Võ.
“Tiêu...Tiêu Phàm, vụ án của cha mẹ ngươi ta đã hứa là sẽ phá được trong vòng 2 tháng, nhưng bây giờ ta sợ là có chút khó hoàn thành, ngươi ngày thường cũng nên cẩn thận hơn, vụ án của cha mẹ ngươi có chút phức tạp.”
Lương Võ nói có chút khó khăn, vốn là hắn không định nói ra, nhưng hiện tại hắn thiếu chút nữa là chết rồi, hung thủ phía sau có khả năng sẽ tiếp tục nhắm vào Tiêu Phàm, hắn muốn nhắc nhở Tiêu Phàm một chút.
“Vụ án của cha mẹ ta rất phức tạp sao?”
Tiêu Phàm ngơ ngẩn, vụ án của cha mẹ hắn là một tai nạn giao thông từ 5 năm trước nên khó có thể điều tra manh mối là bình thường, cũng rất có thể sẽ trở thành một vụ án lâu năm, nhưng tại sao Lương Võ lại hình dung bằng hai từ phức tạp.”
“Lương đội trưởng, ý của ngươi là vụ án của cha mẹ ta không chỉ đơn giản là tai nạn xe cộ?”
Lương Võ trầm mặt một lát:
“Vụ án của cha mẹ ngươi khả năng cao là một vụ giết người, tuy rằng vẫn chưa biết rõ nguyên nhân vì sao bọn họ bị hại, nhưng có thể khẳng định rằng bọn họ là bị mưu sát. Năm đó vụ án này có một người chứng kiến tên là Vương Hùng, hắn và Lưu Khôn từng là bạn tù, Vương Hùng đã chết trong tù rồi, manh mối này chúng ta cũng là biết được từ Lưu Khôn.”