Chương 138: Người Bận Rộn
"Ừm."
Tiêu Phàm hơi gật đầu,
"Mở cửa kho hàng ra đi."
Triệu Tông Tường tiến lên quét mống mắt, cửa lớn kho hàng vừa dày vừa nặng từ từ mở ra.
"Tiêu thiếu gia, ta mới nhờ người lắp đặt khóa bảo mật mống mắt này, lát nữa đổi thành mống mắt của Tiêu thiếu gia, vậy sau này cũng chỉ có Tiêu thiếu gia mới có thể mở được kho hàng."
Triệu Tông Tường nói.
Tiêu Phàm đánh giá cao Triệu Tông Tường, chẳng trách mà hắn có thể nâng đỡ Triệu gia tới vị trí cao như bây giờ, tầm nhìn và năng lực của Triệu Tông Tường đều vô cùng tốt.
"Vậy cứ đổi lại trước đi."
Tiêu Phàm lạnh nhạt nói.
Triệu Tông Tường gật đầu, vội đổi nhận diện mống mắt thành của Tiêu Phàm, đồng thời hắn cũng thiết lập mật mã mới, trong vòng một phút toàn bộ mật mã và mống mắt đều chính xác, cửa lớn kho hàng mới được mở ra.
"Tiêu thiếu gia, như ngươi đã căn dặn, xi măng, đất cát, cốt thép ta đều chuẩn bị không ít, quần áo được đưa tới cũng ở đây."
Triệu Tông Tường vừa nói vừa dẫn Tiêu Phàm vào kho hàng thăm quan một vòng.
"Rất tốt, Triệu tổng, ngươi là người bận rộn, ngươi cứ đi làm chuyện của ngươi đi, ta có chuyện muốn nói riêng với bọn họ."
Tiêu Phàm hài lòng gật gật đầu nói.
"Được, Tiêu thiếu gia."
Triệu Tông Tường rời đi, Tiêu Phàm phân phó một nhân viên bảo vệ đi mua mấy cái gương lớn và một cái giường, rất có thể kho hàng sẽ vẫn được sử dụng đến sau này nữa.
"Chắc ngươi là Đàm Phi, nếu Triệu tổng đã sắp đến các ngươi đến đây, sau này các ngươi cứ phân chia ca theo ngày và đêm, mỗi ca có bốn người canh giữ, hai người còn lại thì thay phiên nghỉ ngơi. Tiền lương của các ngươi ngoài mức Triệu tổng đã định ra mỗi tháng thì ta sẽ cho các ngươi thêm ba ngàn, nếu làm tốt thì sang năm mỗi tháng thêm năm ngàn."
Tiêu Phàm mở miệng nói.
Trong mắt mười mấy nhân viên bảo vệ đều lộ ra vẻ hăng hái. Huyện Lôi Sơn nay chẳng qua chỉ là một thị trấn cỡ vừa, tiền lương mỗi tháng của bọn họ cũng chỉ có hơn ba ngàn, ngoài mức lương đã định, Tiêu Phàm còn cho bọn hắn thêm ba ngàn, với mức lương hơn sáu ngàn ở đây chắc chắn là rất cao.
"Tiêu thiếu gia, chúng ta nhất định sẽ hoàn thành tốt công việc."
Nhân viên bảo vệ đứng đầu nói, những người còn lại cũng gật đầu liên tục.
Tiêu Phàm hờ hững nói:
"Ta cảnh cáo trước, trong các ngươi chỉ cần có một người làm không tốt, toàn bộ các ngươi sẽ bị đuổi đổi thành nhóm khác, hi vọng các ngươi giám sát đốc thúc lẫn nhau."
"Rõ, Tiêu thiếu gia."
Mười người trịnh trọng nói.
Dù tiền lương chỉ có hơn ba ngàn, Triệu Tông Tường bảo bọn họ làm, bọn họ cũng không dám lười biếng, càng khỏi nói đến việc nếu bọn họ làm tốt thì tiền lương còn có thể tăng lên rất nhiều.
"Các ngươi đi ra ngoài đi, tối nay ta ngủ ở đây."
Tiêu Phàm khoát tay nói.
Mười người lui ra ngoài, bọn họ bàn bạc trong chốc lát rồi sau đó có sáu người rời khỏi, để lại bốn người canh giữ kho hàng là đủ rồi.
Thời gian dần dần đến mười hai giờ đêm, bóng dáng Tiêu Hải đột nhiên xuất hiện ở trong gương.
"Cháu ngoan, gần đây ông nội ngươi lại đánh chiếm được một thành trì lớn, ha ha ha!"
Tiêu Hải vui vẻ nói, đánh chiếm được một thành trì lớn, đồng nghĩa với việc địa bàn càng lớn thì năng lực sinh tồn càng cao.
"Ông nội, vụ án của cha mẹ không đơn giản chỉ là chết do tai nạn xe cộ, bọn họ đã bị mưu sát, Lương đội trưởng phụ trách điều tra án suýt chút nữa đã hy sinh, còn một người chứng kiến việc năm đó cũng đã chết ở trong tù."
Tiêu Phàm mở miệng kể lại, nụ cười trên gương mặt Tiêu Hải nhất thời cứng lại, con trai con dâu là bị mưu sát, điều này khiến trong lòng Tiêu Hải lập tức dâng lên lửa giận ngút trời.
"Vẫn chưa tìm được hung thủ sao?"
Sắc mặt Tiêu Hải âm trầm nói.
Tiêu Phàm lắc đầu:
"Vẫn chưa. Ông nội, nhà chúng ta rất bình thường, cha mẹ cũng chỉ là người bình thường, tại sao người khác lại phải hao tổn sức lực mưu sát bọn họ chứ?"
Tiêu Hải im lặng một lúc lâu rồi nói:
"Trước kia, nhà chúng ta là võ đạo gia tộc, tổ tiên có nhiều người là cao thủ cấp Tiên Thiên, có thể bọn họ làm vậy vì công pháp của gia tộc chúng ta. Cha ngươi không có thiên phú tu luyện, ta vốn muốn đợi ngươi lớn hơn rồi sẽ truyền lại cho ngươi."
Tiêu Phàm sững sờ nhìn Tiêu Hải, hóa ra trước kia nhà bọn họ lại là võ đạo gia tộc.
Tiêu Hải nói:
"Năm đó, ông nội tu luyện đạt tới cấp bậc Hóa Kình, qua đến bên này thì hiệu quả của công pháp càng được tăng cường hơn nữa, không thì ngươi cho rằng gia gia sao có thể nhanh chóng phát triển nhanh như vậy được?"
Tiêu Phàm hồi phục tinh thần lại, hắn trầm giọng nói:
"Nói cách khác, kẻ giết cha mẹ rất có thể là người của võ đạo gia tộc khác, bọn họ hẳn đã kiếm được lợi rồi."
Nếu không lấy được lợi ích gì, thì bắt sống sẽ tốt hơn.
Tiêu Hải gật đầu:
"Chắc là vậy, bây giờ, cháu ngoan trước đừng có nghĩ đến báo thù, thực lực hiện tại của ngươi chống lại một võ đạo gia tộc cường đại, lành ít dữ nhiều."