Gia Gia Tạo Phản Tại Dị Giới, Ta Liền Vô Địch Ở Đô Thị

Chương 137: Chịu Đựng

Chương 137: Chịu Đựng


Dĩ nhiên, kỷ lục ở thế giới này là kỷ lục thế giới của người bình thường, nếu một võ giả tham gia tranh tài phá kỷ lục, sẽ chỉ khiến các võ giả còn lại cười nhạo mà thôi.
"Tam ca, nếu ngươi không chịu nổi, ngươi cứ mở miệng nói."
Diệp Phi sợ sức nắm làm tổn thương tay của Tiêu Phàm.
"Ngươi cũng vậy."
Tiêu Phàm cười cười nói, trông hắn còn rất thoải mái.
Thẩm Thần đảo mắt nói:
"Ta nói này, hai người các ngươi có thể nhanh lên được không, mặt các ngươi còn không đỏ tí nào, người không rõ tình hình còn tưởng rằng các ngươi bị gay đấy."
Tiêu Phàm và Diệp Phi đều không để ý tới Thẩm Thần, bọn họ nhìn thì bình thản, thực tế sức nắm đã vượt lên đến hai trăm bốn mươi năm mươi kí.
"Cừ đấy!"
Diệp Phi không ngừng ngạc nhiên.
Sức nắm của hai người đã nhanh đạt tới 300 kg, hắn đã vận dụng tám phần nội lực, nhưng nhìn qua Tiêu Phàm còn có thể chịu đựng được, từ lúc nào mà Tiêu Phàm lại mạnh như vậy?
"Nhị ca, chúng ta đến đây thôi?"
Tiêu Phàm mỉm cười bảo, với thể chất bình thường của hắn, sức nắm một tay giờ đã là 300 kg, nếu còn tiếp tục tăng, hắn phải sử dụng niệm lực tinh thần, so tài với Diệp Phi mà sử dụng niệm lực tinh thần thì không cần thiết.
"Được rồi."
Diệp Phi gật đầu, hắn cảm thấy bản thân không dò xét được căn nguyên của Tiêu Phàm, sức nắm đơn thuần của Tiêu Phàm cũng không yếu hơn hắn.
"Nhị ca, ngươi nghe ta đi, bảo vị vệ sĩ kia đến đây âm thầm bảo vệ Ấu Vi đi."
Tiêu Phàm mỉm cười nói, Diệp Phi nhìn sâu vào mắt Tiêu Phàm:
"Được rồi, nghe lão tam ngươi."
Khổng Húc và Thẩm Thần đều ngạc nhiên nhìn hai người Tiêu Phàm.
"Nhị ca, tam ca thắng à?"
Thẩm Thần có chút không dám tin hỏi.

Tiêu Phàm nói:
"Chúng ta không cần phân thắng thua, nhị ca biết ta có năng lực tự vệ là được rồi."
Diệp Phi có điều suy nghĩ nói:
"Lão tam, chẳng trách lúc trước ngươi có lòng tin có thể giải quyết đám cướp đó."
Tiêu Phàm cười nói:
"Ta lại không ngốc. Hơn nữa, nếu ta không chắc chắn, làm ẩu hại chết những con tin đó thì làm sao giờ? Bàn Tử cũng ở trong đám con tin đó đấy."
Khổng Húc giơ một chai bia lên, nói:
"Lão tam đã có năng lực tự vệ, vậy chúng ta càng yên tâm hơn, nào… chúng ta đừng nói những việc này nữa."
Không biết từ lúc nào mà đám Tiêu Phàm đã nốc sạch hết một két bia. Tiêu Phàm, Khổng Húc, Diệp Phi đều không sao, còn Thẩm Thần thì lại say rồi.
"Lão tam, nếu có gì cần trợ giúp, ngươi cứ nói với chúng ta, chúng ta đều là anh em tốt, chúng ta đưa tên Bàn Tử này về trước, ngươi trở về nghỉ ngơi thật tốt, đừng có suy nghĩ nhiều."
Khổng Húc nói, Diệp Phi cũng vỗ vỗ bả vai Tiêu Phàm, cũng không nói thêm gì nhiều.
"Yên tâm đi."
Tiêu Phàm cười cười nói.
Cha mẹ lại bị mưu sát, trong lòng Tiêu Phàm rất không thoải mái, uống một bữa với đám Khổng Húc, Tiêu Phàm thật sự cảm thấy trong lòng đã nhẹ nhõm hơn nhiều. Dù cha mẹ đi rồi, nhưng vận may của hắn không tệ, có được ba người anh em tốt như đám Khổng Húc, ông nội lại còn sống, giờ hắn cũng đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều. Nói tới đáng thương, hiện giờ hắn tuyệt đối chưa đến mức đáng thương nhiều như vậy, trên thế gian còn rất nhiều, rất nhiều người còn đáng thương hơn hắn.
Chớp mắt đã qua mấy ngày, vết thương của Lương Võ đã có chuyển biến tốt đẹp.
Tiêu Phàm lại đến huyện Lôi Sơn lần nữa, hôm nay là ngày hắn đã hẹn với Tiêu Hải.
"Tiêu thiếu gia, ngươi xem, mặt đất đã được sửa lại rồi. Theo như Tiêu thiếu gia dặn, lớp bê tông này được đổ dày đủ một mét, dù có dùng thuốc nổ muốn phá lớp bê tông dày một mét này cũng tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng."
Triệu Tông Tường đưa Tiêu Phàm đi xem một vòng công trường xây dựng phía trước kho hàng, lượng lớn công việc đang được gấp rút tiền hành, còn là kiểu thi công ngày đêm không ngừng nghỉ. May là xung quanh cxung không có nhà dân, nên cũng không cần lo lắng quấy nhiễu người dân.
"Tiến độ cũng không tệ, cứ tranh thủ tiếp tục cho xong. Đưa ta đến kho hàng đi."
Tiêu Phàm hờ hững nói.
Triệu Tông Tường tự mình lái xe đưa Tiêu Phàm tới một chỗ khác, xung quanh kho hàng này đều là tường bằng bê tông, trước cửa lớn kho hàng có mười mấy nhân viên bảo vệ đang canh giữ nghiêm ngặt.
"Ông chủ!"
Thấy Triệu Tông Tường đến, bọn họ vội vàng cúi chào, sống ở huyện Lôi Sơn này bao nhiêu năm, bọn họ biết chắc chắn Triệu Tông Tường có năng lực khiến bọn họ nhà tan cửa nát.
Triệu Tông Tường cũng không để ý tới bọn họ, hắn đến bên kia mở cửa xe cho Tiêu Phàm.
"Vị này là Tiêu thiếu gia, sau này các ngươi cứ nghe theo lệnh của Tiêu thiếu gia."
Triệu Tông Tường trầm giọng nói.
Trong lòng mười mấy nhân viên bảo vệ khiếp sợ, bọn họ biết Triệu Tông Tường là loại người thế nào, vậy mà hắn lại tự mình mở cửa cho Tiêu Phàm, còn gọi Tiêu Phàm là Tiêu thiếu gia. Vậy Tiêu Phàm này phải là loại nhân vật cỡ nào?
"Chào Tiêu thiếu gia!"
Mười mấy người bảo vệ đồng thanh nói, giọng nói của bọn hắn còn vang dội hơn lúc nãy.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất