Chương 14: Xem Hàng
Không phải nàng sợ Tiêu Phàm có ý đồ gì với nàng.
Nàng đương nhiên phải tin tưởng nhân phẩm của Tiêu Phàm thì mới qua đây ở.
Chẳng qua nàng cảm thấy sáng sớm ngủ dậy còn chưa kịp rửa mặt chải đầu, nếu cứ thế gặp Tiêu Phàm sẽ ảnh hưởng hình tượng.
...
Đổng Ký Nguyên Thạch.
Bên này Tiêu Phàm cũng không gây ra kích động gì lớn.
Khách hàng hôm nay và khách hàng hôm qua gần như không giống nhau. Huống chi người ở con đường này cắt ra phỉ thúy hơn hai trăm vạn tệ cũng không phải hiếm lạ gì cho cam.
Hôm qua, sau khi Tiêu Phàm đi rồi, còn có người ở cửa hàng còn lại cắt ra phỉ thúy trị giá năm trăm vạn!
Chẳng qua khối nguyên thạch đối phương mua đã tốn ba trăm vạn, cắt ra phỉ thúy giá trị 500 vạn thì lãi cũng chỉ tương đương với Tiêu Phàm.
"Quý khách hôm nay đến sớm thật đấy."
Ông chủ Đổng Ký Nguyên Thạch đang ở trong cửa hàng, thấy Tiêu Phàm thì nhiệt tình nghênh đón.
Hôm qua Tiêu Phàm lãi to, ông ta cũng lãi theo!
Tiêu Phàm kiếm lời trong cửa hàng của ông ta sẽ kéo theo không ít người tới cửa hàng mua nguyên thạch. Kết quả là số nguyên thạch hôm qua bán ra phải tương đương cả tuần.
"Kiếm tiền phải nhân lúc còn sớm."
Tiêu Phàm cười ha hả đáp lời.
"Ông chủ, ta muốn lên tầng ba xem thử, cần kiểm tra tài khoản không?"
Lão bản lắc đầu nguầy nguậy.
Hôm qua Tiêu Phàm vừa kiếm lời ba trăm vạn, huống chi trong túi không có tiền thì sao có thể mua nổi hàng trên tầng ba.
Tiêu Phàm nhanh chóng được đưa lên tầng ba.
Không ngoài dự đoán của hắn, số lượng nguyên thạch trên tầng ba giảm đi nhiều, tổng cộng cũng chỉ ước chừng mười khối.
"Quý khách, tầng ba đều là nguyên thạch trị giá trăm vạn. Giá tiền hơi cao một chút, nhưng tỷ lệ giải được đồ tốt cũng càng cao."
Ông chủ Đổng Ký Nguyên Thạch cười ha hả.
Ông ta cảm thấy khoản tiền lời ba trăm vạn hôm qua Tiêu Phàm kiếm được sắp rơi vào túi mình đến nơi.
Tiền kiếm được bằng vận may, chắc chắn sẽ mất sạch bằng thực lực!
Tiêu Phàm gật đầu:
"Ông chủ cứ đi làm việc của mình đi, ta chậm rãi tự xem."
"Vâng!"
Ông chủ rời khỏi lầu ba.
Tiêu Phàm quét mắt nhìn thoáng qua, mười khối đá có lớn có nhỏ. Mấy khối kích cỡ lớn thì quá dày, hắn vận dụng thấu thị cũng không thể nhìn hết toàn bộ trong một lần, một nửa thì còn được.
"Khối này hơn ba trăm vạn, loại."
"Khối này to thế mà chỉ đặt giá một trăm vạn, sợ là khó ra thứ tốt, loại."
Tiêu Phàm cưỡi ngựa xem hoa lướt qua một lần.
Hắn chọn ra năm khối trong số đó.
Nếu trong năm khối này không có đồ tốt, hôm nay hắn coi như đi một chuyến uổng công.
"Tiểu tỷ tỷ, ngươi nhìn ta kiểu gì vậy hả? Có phải cảm thấy trình độ của ta kém cỏi không?"
Tiêu Phàm nhìn nhân viên phục vụ tầng ba. Tiểu tỷ tỷ trên tầng ba xinh đẹp hơn tiểu tỷ tỷ ở tầng một và tầng hai nhiều lắm.
"Không...không phải."
Nhân viên phục vụ vội đáp.
Nàng ta đang nén cười.
Tiêu Phàm mà có trình độ?
Nàng ta nhìn không ra.
Tiêu Phàm chỉ ngoài cửa sổ:
"Tiểu tỷ tỷ quay ra cửa sổ ngắm cảnh trước đi, ngươi nhìn ta như thế làm ta khẩn trương."
Tiểu tỷ tỷ phục vụ vội nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nàng ta cũng không thể đắc tội những vị khách lên được tầng ba.
Tiêu Phàm nhìn chăm chú một khối nguyên thạch, nhanh chóng vận dụng năng lực nhìn xuyên thấu.
Một khối, hai khối, ba khối...
Còn chưa nhìn thấu khối thứ năm, Tiêu Phàm đã không nhịn nổi nháy mắt một cái.
"Khối thứ nhất với khối thứ ba lỗ đến nhà ông bà ngoại luôn."
"Khối thứ hai khá nhỏ, khối thứ tư chắc kiếm được một ít, khối thứ năm lời được khoảng một, hai trăm vạn gì đấy."
Tiêu Phàm tính nhẩm trong lòng.
Hôm qua về đến nhà, hắn lên mạng tìm tài liệu bù lại chút tri thức về phương diện phỉ thủy.
Tuy rằng không có năng lực phán đoán chuẩn xác, nhưng đánh giá đại khái thì còn tạm được.
"Gọi ông chủ lên đây, nếu bán khối này một trăm vạn thì ta lấy."
Tiêu Phàm chỉ chỉ khối nguyên thạch thứ năm.
Yết giá là một trăm mười tám vạn.
Nguyên thạch thế này không dễ bán ra, Tiêu Phàm cảm thấy hoàn toàn có thể mua được bằng một trăm vạn tệ.
"Quý khách, một trăm vạn hơi thấp, thêm một chút nữa được chứ?"
Ông chủ nhanh chóng lên tầng.
Tiêu Phàm lắc đầu:
"Cục đá này chắc cũng lưu trong cửa hàng của ngươi lâu lắm rồi, một trăm vạn tiền mặt bổ béo hơn một tảng đá nhiều lắm."
"Ngươi không muốn bán thì ta đi nhà khác xem thử, nếu bán thì dời xuống giải thạch luôn đi."
Hai mắt ông chủ sáng rỡ.
Giải nguyên thạch trị giá một trăm vạn tại hiện trường chắc chắn có thể hấp dẫn không ít người qua đường.
Nếu Tiêu Phàm may mắn, cắt ra phỉ thúy không tồi thì vừa lúc có thúc đẩy lượng tiêu thụ trong cửa hàng tăng mạnh.
Còn nếu thua...đổ thạch mà thua là chuyện thường, sẽ không ảnh hưởng trái chiều cho cửa hàng quá nhiều.
"Bán!"
Ông chủ quyết đoán nói.