Chương 15: Ghi Hình
"Á á á, người anh em, ngươi lục, lục rồi!"
Tiêu Phàm đang chơi di động thì có người đứng cạnh máy giải thạch hưng phấn la hét.
Tiêu Phàm nhìn thoáng qua đối phương.
Ở chỗ khác mà nói thế là bị đánh rồi đấy!*
*Lục: Mọc sừng
Mà con đường đổ thạch bên này thì ông nào cũng muốn lục.
Muốn giàu phải lục trước.
"Tiểu huynh đệ lợi hại thật đấy, hôm qua trúng, hôm nay lại trúng."
Có rất nhiều người đứng cạnh hâm mộ cảm thán.
Ngày càng nhiều người vây quanh.
Trong đó có người hôm qua chứng kiến Tiêu Phàm trúng thạch, hôm nay Tiêu Phàm lại vẫn trúng?
"Sếp ơi, cắt tiếp hay là..."
Thầy cắt đá quay sang hỏi ý kiến Tiêu Phàm.
Hiện tại cắt ra trúng lục rồi, nhưng cũng không nhiều lắm.
Tiêu Phàm cười nói:
"Vẫn như hôm qua, giải hết ra đi!"
"Cậu em khí phách thật đấy!"
Ông chủ Đổng Ký nguyên thạch cười ha hả.
Tiêu Phàm cắt tiếp thì có lợi cho ông ta rồi.
Toàn bộ người dọc con đường đổ thạch này dều bị thu hút về đây.
"Ghi hình đá thì được, đừng có quay cả tôi."
Có người đang phát sóng trực tiếp, Tiêu Phàm dặn dò một câu.
"Được được."
Đối phương vội đồng ý.
Hắn ta cũng không dám đắc tội một người có thể tiêu hơn trăm vạn mua nguyên thạch cắt, còn không khẩn trương chút nào.
Tiếng máy cắt vang chói tai, đá tiếp tục bị mở ra.
"Ồn quá."
Tiêu Phàm dứt khoát lên trên lầu.
Nhân lúc này lướt video mỹ nữ hoặc là chơi vài ván game không sướng hơn à?
Hai…ba tiếng sau.
Tiếng máy cắt dưới lầu ngừng lại, từng trận kinh hô ầm ĩ.
"Đùng đoàng."
Tiếng pháo vang lên.
Tiêu Phàm âm thầm lắc đầu, đến mức ấy à?
Hắn thấu thị nhìn hơn một nửa đá, đoán chắc có thể kiếm lời một, hai trăm vạn gì đó.
Tiêu một trăm vạn mua nguyên thạch, kiếm lời một, hai trăm vạn cũng cần đốt pháo mừng à?
"Tiểu huynh đệ, trúng lớn, trúng lớn rồi!"
Ông chủ hào hứng lên tầng.
Tiêu Phàm bình tĩnh cười nói:
"Ông chủ cũng đừng gạt ta, không gấp ba, năm lần thì không tính là trúng lớn đâu."
"Tiểu huynh đệ, nào chỉ gấp ba, năm lần chứ!"
"Giá trị phỉ thúy giải ra chắc chắn không thấp hơn tám trăm vạn!"
Ông chủ kích động nói.
Ông ta đã linh cảm được, hôm nay sẽ lại có thể bán chạy một hồi.
Tiêu Phàm ngây ngẩn cả người.
Trúng nhiều như vậy?
Dù gì hắn cũng đọc qua một ít tri thức phỉ thúy rồi, không lý nào lại tăng nhiều như vậy?
"Chẳng lẽ phần nhỏ chưa thấu thị hết lại ra cực phẩm?"
Tiêu Phàm vội vã xuống lầu.
Phỉ thúy đã được giải ra toàn bộ.
Một đống phỉ thúy đạt tới phẩm chất thủy tinh chủng, giá trị đột ngột tăng cao!
"Khỉ thật, biết sớm trúng lớn như vậy đã không giải ra trước mặt mọi người."
Tiêu Phàm thầm nghĩ trong lòng.
Giải ra một, hai trăm vạn chắc sẽ không ai thèm để ý.
Thoáng cái giải ra mấy trăm vạn sẽ dễ dàng dẫn tới người ghen ghét.
"Ta muốn bán cái này, ai cần thì ra giá đi."
Tiêu Phàm nhìn một vòng người.
Nơi này có rất nhiều người của tiệm kinh doanh châu báu, lập tức ra giá nhộn nhịp.
Có vài ông chủ cũng ra giá.
Mua phỉ thúy về lưu trữ, một thời gian sau đó lại bán ra cũng phải lãi vài chục đến hơn trăm vạn.
Cuối cùng, khối phỉ thúy này bán đi với giá tám trăm tám mươi vạn tệ.
Tiêu Phàm nhận được tin nhắn thông báo của ngân hàng, tim đập nhanh hơn rất nhiều.
Hiện tại con số trên thẻ của hắn đã đạt tới tám đơn vị, đây là hình ảnh trước giờ không dám tưởng tượng!
"Trong thời gian ngắn không thể quay lại nơi này!"
Tiêu Phàm nhanh chóng rời đi.
Hắn trúng lớn hai lần liên tiếp, nếu lại trúng nữa thì quá dẫn người chú ý.
"Hử?"
Tiêu Phàm nhạy bén nhìn ra có xe theo dõi mình từ gương chiếu hậu của xe taxi.
Trúng lớn hai lần, rất có thể có người muốn vớt chút mỡ từ hắn.
"Bác tài, ta có việc gấp muốn tới huyện Lôi Sơn trong thời gian ngắn nhất."
"Nếu tốc độc của ngươi đủ nhanh, ta cho ngươi hai nghìn tệ."
Tiêu Phàm nói.
Hai mắt tài xế tỏa sáng.
Đường đến huyện Lôi Sơn cũng chỉ khoảng trăm cây số, bình thường nhiều lắm được ba trăm tệ mà thôi.
"Soái ca ngồi cho vững nhé!"
Tài xế bất chợt đạp mạnh chân ga, liều mạng vì hai nghìn tệ!
Năm phút sau, Tiêu Phàm đã không thấy xe theo dõi qua gương chiếu hậu nữa.
Luận kỹ thuật lái xe, luận khả năng quen thuộc đường phố, người bình thường sao có thể so được với tài xế taxi?
"Bác tài, tốc độ không tồi!"
"Chuyển cho ngươi hai nghìn rồi đấy."
Xe đến huyện Lôi Sơn, Tiêu Phàm tuân lời hứa, chuyển hai nghìn tệ cho đối phương.
Thẻ của hắn có tới tám đơn vị, ngày hôm nay, hai nghìn tệ với hắn chính là chút mưa bụi không đáng kể.
"Cảm ơn soái ca, cảm ơn!"
Tài xế mừng rỡ nói.
"Đến thị trấn Liễu Hà."
Tiêu Phàm mua vé xe, lên xe buýt về quê.
Có người nôn mửa, mùi vị trên xe không dễ chịu.
"Xem ra đến lúc phải học lấy cái bằng, mua một chiếc xe."
Tiêu Phàm thầm nhủ trong lòng.
Tiêu Phàm ngồi xe lắc lư một, hai tiếng đồng hồ mới tới thị trấn. Hắn mua vài thứ đồ cần để bái tế, chờ về tới thôn đã là chạng vạng tối.
"Tiểu Phàm, sao lại về vào giờ này?"