Chương 145: Tại Văn Phòng Tổng Giám Đốc
Tiêu Phàm cười cười đáp:
"Thẩm thẩm ta đây là cần người đáng tin cậy đến làm việc. Trình thúc, ta thật sự không có cùng các ngươi đùa giỡn. mai mốt ngươi ở trong thôn tìm giúp tamười tám người, yêu cầu phải là người làm việc nghiêm túc có trách nhiệm, còn có thể giữ bí mật, loại người mà say rượu không được miệng rộng khoác lác, mấy người bọn họ mỗi tháng ta trả 6000."
Trình Hưng Quốc nghiêm mặt nói:
"Phàm Nha Tử ngươi thật sự là nghiêm túc sao?"
"Đương nhiên rồi."
Tiêu Phàm gật đầu,
"Trước mắt ta chỉa cần bấy nhiêu người như vậy, về sau khả năng sẽ còn cần thêm nữa."
Tuy rằng hiện tại nhà kho còn đang trong giai đoạn xây dựng, nhưng nhân công cũng nên chiêu mộ sớm một chút thì hơn. Vả lại mấy người Trình Hưng Quốc cũng còn cần cẩn thận mà huấn luyện một đoạn thời gian, quản lý nhà kho cũng là một môn học vấn a.
…
Tại văn phòng giám đốc tập đoàn, một cô gái đi đến trước mặt Dư Thọ Nhân báo cáo:
“Người của chúng ta báo tin, sau khi Tiêu Phàm đến chỗ đội cảnh sát hình sự đã trở về thôn một lần.”
Dư Thọ Nhân nâng mắt kiếng gọng vàng, nói giọng điềm đạm:
“Để cho người của chúng ta đột nhập vào nhà Tiêu Phàm, bí mật điều tra xem hắn có biết chuyện về công pháp hay không?”
“Dạ được ông chủ.”
Cô gái gật đầu chuẩn bị rời đi.
Dư Thọ Nhân kêu nàng lại:
“Chờ chút, ta giao cho ngươi thăm dò vụ việc tài khoản ngân hàng của Tiêu Phàm đã có kết quả chưa?”
Cô gái cau mày trả lời:
“Thưa ông chủ, chuyện này có chút kì lạ, ta đã tìm đủ người có quyền hạn để điều tra nhưng vẫn không tra ra được, ta đang suy nghĩ thêm các biện pháp khác.”
Dư Thọ Nhân trầm giọng nói:
“Tiêu Phàm đã biết rõ chuyện cha mẹ mình bị mưu sát, nên mọi phương diện tin tức cần phải nhanh chóng nắm bắt tuyệt đối.”
Cô gái vội nói:
“Ông chủ, Tiêu Phàm chỉ là một người bình thường, chúng ta có cần thiết phải lo lắng quá nhiều về hắn như vậy không?”
Dư Thọ Nhân lạnh lùng nói:
“Ngàn vạn lần không nên coi thường bất cứ kẻ địch nào, nếu người của chúng ta tra ra Tiêu Phàm biết rõ chuyện về công pháp phải xử lý hắn ngay lập tức.”
“Vâng, thưa ông chủ.”
Cô gái nói xong, lui ra ngoài.
Dư Thọ Nhân suy nghĩ, hắn nhìn không thấu tên Tiêu Phàm này, rõ ràng chỉ là một người bình thường, vậy mà chỉ cần ba phát súng đã giải quyết được bọn cướp. Đương nhiên đây là vấn đề nhỏ, chỉ cần Tiêu Phàm không biết quá nhiều về chuyện công pháp của gia tộc, bọn hắn tạm thời chưa cần thiết phải giải quyết Tiêu Phàm, dù sao giết nhiều người, manh mối để lại càng nhiều thì càng dễ xảy ra chuyện không hay.
Tiêu Phàm ở trong thôn ngủ một đêm, sáng hôm sau Trình Hưng Quốc cùng với chín người khác đến tìm hắn.
Trình Hưng Quốc kích động nói:
“Phàm Nha Tử, ngươi muốn chúng ta làm việc cho ngươi một tháng 6000 sao?”
Bọn hắn đều không phải là người có học vấn cao, ở trong huyện tìm việc cùng lắm chỉ được 2000, một tháng kiếm được 6000 là mức lương quá ổn thỏa.
Tiêu Phàm cười nói:
“Hạ thúc à, điều này đương nhiên là thật, mỗi tháng ta trả 6000 nhưng nếu làm tốt cuối năm còn được thưởng thêm một đến hai tháng tiền lương nữa.”
Nghe Tiêu Phàm nói như vậy, mọi người càng thêm phấn khích, nếu có thể nhận được tiền thưởng thì càng tuyệt vời hơn.
Trình Hưng Quốc nói:
“Phàm Nha Tử, ngươi nhìn bọn họ xem có ổn hay không? Tuy là ta đã cảnh báo trước với bọn họ rồi, nhưng nếu ngươi cảm thấy không thích hợp thì có thể đổi người.”
Ánh mắt Tiêu Phàm quét qua mọi người rồi cười nói:
“Ta còn không tin được Trình thúc sao, hơn nữa họ đều là người trong thôn đã gắn bó cùng ta lớn lên, ta đều có thể tin được mà.”
Tiêu Phàm nói thêm:
“Nếu như không còn chuyện gì nữa, mọi người trở về chuẩn bị ít đồ, chúng ta ngay lập tức xuất phát thôi, mỗi tuần mọi người sẽ được nghỉ hai ngày.”
Mọi người ai cũng thích thú rời đi, lương 6000 một tháng, cuối năm còn có tiền thưởng, mỗi tuần còn có thể nghỉ hai ngày, công việc lại gần nhà, làm gì có công việc nào tốt hơn như thế nữa.
Hai giờ sau, bọn họ đã cùng Tiêu Phàm đến huyện Lôi Sơn, Triệu Tông Tường cùng một quản lý đón Tiêu Phàm tại trạm xe, hắn lên tiếng gọi:
“Tiêu Tổng!”
Triệu Tông Tường nhỏ giọng dặn dò quản lý kế bên, nếu hắn làm cho Tiêu Phàm không vừa ý, sẽ lập tức bị đuổi khỏi nơi đây.
“Quản lý Quách đúng không? Xin chào?”
Tiêu Phàm cất giọng chào hỏi.
Tiêu Phàm cùng người quản lý bắt tay một cái, hắn vừa ngưỡng mộ vừa lo sợ nói:
“Tiêu tổng, ta là Quách Văn Đông.”
Tiêu Phàm gật đầu:
“Ừm.”
Tiêu Phàm lên tiếng:
“Triệu tổng, ta đã có hẹn với một người rồi, chúng ta đi trước đã.”
“Dạ được, Tiêu tổng.”
Quách Văn Đông nói.
Quách Văn Đông cho người lái tới ba chiếc Mercedes, bọn Trình Hưng Quốc ngại ngùng bước lên xe, vài chục phút sau xe đã đi đến một khu nhà kho.
Tiêu Phàm nói:
“Trình thúc công việc của mọi người là như thế này, mọi người cần làm quen với việc quản lý nhà kho trên mọi phương diện, sau đó mọi người sẽ sang bên này thực tập.”