Chương 148: Thẩm Vấn
"Cảnh sát Trương, hắn ta là ai? Không ai có thể vu khống người khác bằng bằng một đoạn video đúng không? Ta, Dư Thọ Nhân, là tổng giám đốc của Tập đoàn Trường Không, có tài sản hơn một trăm triệu tỷ. Riêng một mình ta đã nắm giữ hơn 60% cổ phần của Tập đoàn Trường Không. Các ngươi không thấy kì quái khi một người có tài sản hàng triệu tỷ như ta lại ra lệnh cho người khác giết người sao?"
Dư Thọ Nhân cau mày.
Trương Thạch nói:
"Hắn tên là Tôn Hạo Côn, Dư Thọ Nhân, bây giờ ngươi hãy nói cho ta biết, ngươi có quen biết Tôn Hạo Côn không?" "
“Ta không quen hắn."
"Ngươi có ra lệnh cho hắn giết người không?"
"Nằm mơ giữa ban ngày, tất nhiên là không."
Dư Thọ Nhân lắc đầu.
Trương Thạch tiếp tục hỏi:
"Ngươi có biết về vụ tai nạn xe hơi của vợ chồng Tiêu gia năm năm trước không, có phải cái chết của họ có liên quan đến ngươi hay không, có phải ngươi đã ra lệnh mưu hại họ hay không."
Dư Thọ Nhân bất lực nói:
"Cảnh sát Trương, ngươi càng hỏi càng hơi quá rồi. Ta không biết, chuyện này không liên quan đến ta. Bây giờ, các ngươi có phải nên sử dụng máy phát hiện nói dối rồi không? Máy phát hiện nói dối chắc chắn có thể xác nhận chuyện ta không nói dối. Cảnh sát Trương, máy phát hiện nói dối chỉ là công cụ hỗ trợ không thể dùng làm bằng chứng. Nếu ngươi có bằng chứng chứng minh rằng ta đã ra lệnh giết người thì hãy đưa bằng chứng cho ta xem."
Giọng nói của Lương Võ vang lên bên tai Trương Thạch:
"Máy phát hiện nói dối đã cho thấy rằng hắn không nói dối, kết thúc cuộc thẩm vấn đi."
"Dư tổng, ngài có thể đi rồi, chúng ta điều tra ra manh mối này, đây chỉ là một cuộc điều tra thông thường mà thôi."
Trương Thạch nói với Dư Thọ Nhân.
Dư Thọ Nhân thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra Trương Thạch và những người khác không có bằng chứng nào khác.
"Trong tương lai nếu cảnh sát các người không có bằng chứng xác thực xin đừng làm phiền ta, dù sao ta cũng là giám đốc của một tập đoàn lớn, chỉ cần một chút rắc rối nhỏ cũng có thể gây tổn thất lớn cho các cổ đông."
Dư Thọ Đông nhỏ giọng nói rồi nhanh chóng rời đi.
Trương Thạch đến bên Lương Võ.
Lương Võ cau mày và nói:
"Cả hai máy phát hiện nói dối đều cho thấy Dư Thọ Nhân không nói dối."
"Có thể là Tôn Hạo Côn đã nói dối?"
Trương Thạch nói.
Lương Võ lắc đầu:
"Ta không nghĩ như vậy. Trực giác của ta mách bảo Dư Thọ Nhân có điều gì đó không ổn, đôi khi máy phát hiện nói dối cũng chưa hẳn là đáng tin. Hãy cho người bí mật tăng cường điều tra hắn, điều tra cả những người xung quanh hắn, thêm nữa, hãy cử hai người đến theo dõi hắn 24/24."
…
Trương Thạch chần chừ nói:
"Đội trưởng Lương, để tránh việc chúng ta điều tra sai hướng và lãng phí thời gian, chúng ta đã sử dụng máy phát hiện nói dối vì nghĩ rằng một tên cướp như Tôn Hạo Côn có thể không đáng tin cậy. Tuy nhiên, máy phát hiện nói dối cho thấy Dư Thọ Nhân không có vấn đề gì, vậy chúng ta có cần thiết phải theo dõi hắn không?"
Ánh mắt của Lương Võ lóe lên:
"Ngươi không cảm thấy Dư Thọ Nhân quá bình tĩnh sao?"
Trương Thạch nói:
"Đội trường Lương, hắn là một người đàn ông giàu có, tiền bạc thao túng tâm lý, việc tâm lý của hắn vững vàng cũng là chuyện bình thường mà."
“Không, hắn cho ta cảm giác rất khác."
Lương Võ lắc đầu:
"Ngươi không thường xuyên xử lý tội phạm giàu có. Ta có nhiều kinh nghiệm hơn trong lĩnh vực này. Vì vậy hãy cứ điều tra theo lời ta nói đi."
"Đúng rồi, vậy ta đi lấy bản ghi âm cuộc gọi của hắn."
Trương Thạch nói:
"Hắn có nhiều tiền như vậy rất dễ dàng có thêm một chiếc điện thoại di động dự phòng. Ngay cả khi lịch sử cuộc gọi của hắn được truy cứu ra, ta nghĩ cũng sẽ không có bước đột phá gì trong phương diện này đâu."
Lương Võ trầm giọng nói.
"Được rồi đội trưởng Lương, ta đi thu xếp ngay đây."
Trương Thạch gật đầu.
...
"Lục gia, cảnh sát vừa gọi ta đến hỗ trợ điều ta, trước khi chết, Tôn Hạo Côn đã khai ra ta, nhưng cảnh sát không có bất kỳ bằng chứng nào, vì vậy họ chắc chắn không thể phát hiện ra ta được."
Dư Thọ Nhân gọi điện thoại báo cáo tình hình, số điện thoại mà hắn đang gọi này không được đăng ký dưới tên hắn.
Đầu bên kia điện thoại, Lục gia lạnh lùng nói:
"Không phải trước đây ngươi đã nói chắc chắn là Tôn Hạo Côn đáng tin cậy sao?"
“Chuyện này. . . Lục gia trước đó hắn đã muốn tự tử, có lẽ là bởi vì lần đó không chết, tâm tính và suy nghĩ của hắn đã thay đổi, Lục gia yên tâm, ta nhất định sẽ xử lý được mọi việc.”
Dư Thọ Nhân vội vàng nói, trên trán đã xuất hiện những hạt mồ hôi nhỏ.
Ở đầu bên kia điện thoại, Lục gia im lặng một lúc rồi nói:
"Hãy dựng lên một tai nạn ngoài ý muốn để giết chết Tiêu Phàm đi, Lương Võ và những người khác không thể dừng cuộc điều tra nếu hắn còn sống. Nếu cuối cùng ngươi vẫn bị phát hiện và có bằng chứng rõ ràng, ngươi biết phải làm gì rồi phải không?"