Chương 152: Bị Tà Ma Ảnh Hưởng
Tiêu Phàm gật đầu:
"Không thành vấn đề, Triệu tổng bảo người đưa ta đến kho hàng kia đi."
"Vâng, Tiêu thiếu gia."
Tiêu Phàm rời đi, Triệu Tông Tường vội sai người đưa cha mình đi, bác sĩ trong biệt thự cũng rời theo.
Ba giờ trôi qua, cha của Triệu Tông Tường - Triệu Quang Diệu tỉnh lại.
"Cha, người cảm thấy thế nào?"
Triệu Tông Tường là một đứa con có hiếu, hắn luôn trông coi ở bên cạnh vội vàng nói.
Triệu Quang Diệu gắng sức ngồi dậy, hắn nhìn bốn phía nói:
"Người trẻ tuổi đó đâu? Ta nhớ có một người trẻ tuổi đã ấn đầu của ta và cứu ta."
"Cha, Tiêu thiếu gia không có ở đây. Giờ cũng đã mười giờ tối. Người cảm thấy thế nào, để bác sĩ kiểm tra toàn thân cho người nhé."
Triệu Tông Tường vội vàng nói.
Triệu Quang Diệu khoát tay:
"Không cần, ta cảm thấy ta đã hồi phục lại rồi."
Triệu Tông Tường nói:
"Cha, Tiêu thiếu gia nói trong hai năm qua ngươi là bị tà ma ảnh hưởng."
Ánh mắt Triệu Quang Diệu lộ ra vẻ sợ hãi.
"Đúng là như vậy. Ta cảm thấy bản thân như biến thành một con quái vật, chưa từng có trong hiện thực, phim ảnh, nhưng con quái vật kia khiến ta cảm thấy rất chân thật. Mà Tiêu thiếu gia là ai?"
Triệu Quang Diệu có chút khó hiểu, hiện nay Triệu Tông Tường đã là gia chủ Triệu gia, tài sản của Triệu gia tới mười mấy trăm tỷ, người bình thường sẽ không đáng để Triệu Tông Tường gọi một tiếng Tiêu thiếu gia.
Triệu Tông Tường đi tới cửa, ở cửa đang có người canh chừng.
"Các ngươi đi xa một chút."
Triệu Tông Tường dặn dò nói.
"Vâng."
Hai người canh cửa vội vàng đi xa hơn, Triệu Tông Tường đóng cửa lại, hắn đi đến bên cạnh cha mình, đè thấp giọng nói:
"Cha, Tiêu thiếu gia là nhân vật thần kỳ. Ta bắn hắn vài phát súng, đạn đều bị hắn chặn lại hết. Ta cũng không bắn loạn, đạn bay đến trước mặt hắn đều ngừng lại một cách kỳ lạ."
Triệu Quang Diệu hơi híp mắt nói:
"Hoa quốc chúng ta có võ đạo gia tộc, có lẽ Tiêu thiếu gia xuất thân từ chính gia tộc võ đạo hoặc tông môn võ đạo. Tuổi còn trẻ mà đã có thể đỡ được đạn thì không phải là tầm thường đâu, hẳn là thành viên nòng cốt. Ngươi hóa địch thành bạn với hắn rồi à?"
Triệu Tông Tường gật đầu:
"Tiêu thiếu gia cũng không có ý muốn chiếm tài sản của Triệu gia chúng ta, hắn là một người cuồng sinh tồn, hắn chỉ nhờ ta xây giúp một kho hàng, mua vài món đồ thôi."
Triệu Tông Tường kể lại một số chuyện về Tiêu Phàm.
"Nước đi này của ngươi không tệ, Triệu gia chúng ta không thể đối địch với nhân vật như vậy. Võ đạo gia tộc chưa chắc sẽ có nhiều của cải như vậy, nhưng dù vậy gia tộc Triệu gia chúng ta vẫn không chọc nổi người như hắn."
Triệu Quang Diệu trầm giọng nói.
Triệu Tông Tường nói:
"Cũng may nhờ quen biết Tiêu thiếu gia, nếu không ta thật hết cách với tình trạng này của cha, các loại kiểm tra đo lường đều nói thân thể của cha không có vấn đề gì cả."
Triệu Quang Diệu chỉ chỉ đầu mình:
"Có lẽ là trong đầu ta có vấn đề, nên những dụng cụ kia vẫn có thể kiểm tra được sóng não rối loạn trong thời gian ta phát bệnh. Tông Tường, căn biệt thự kia đưa cho Tiêu thiếu gia đi, ngươi cho người đổi mới mấy món đồ bên trong cho Tiêu thiếu gia, còn nữa, ngươi hỏi thử ý Tiêu thiếu gia xem, ta muốn mời hắn ăn một bữa cơm vào ngày mai hỏi hắn có tiện không."
Triệu Tông Tường nói:
"Cha, để mấy ngày nữa đi. Hôm nay, ta vừa mới mời Tiêu thiếu gia dùng bữa rồi, mấy ngày nữa để xem bệnh của người còn tái phát không."
Triệu Quang Diệu suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu.
"Cũng tốt. Được rồi, ngươi cũng đi nghỉ đi, ta đi ngủ tiếp."
Triệu Quang Diệu khoát tay nói.
...
"Cốc cốc!"
Mười hai giờ đêm, Tiêu Phàm bị tiếng gõ đánh thức, hắn nhìn thấy Tiêu Hải trong gương.
"Cháu ngoan, sao trông ngươi có vẻ mệt mỏi thế?"
Tiêu Hải dò hỏi.
Tiêu Phàm ngáp một cái nói:
"Có người bị một luồng lực lượng tinh thần khác thường ở trong đầu ảnh hưởng, ta giúp hắn loại bỏ, lúc đến kho hàng lại luyện tập niệm lực tinh thần một chút nên mới thế. Gia gia, luồng lực lượng tinh thần khác thường này có lẽ cũng tới từ không gian bên chỗ ngươi."
Ánh mắt Tiêu Hải sáng lên.
"Cháu ngoan, cũng có nơi có trường hợp như vậy, ở đấy linh khí cũng rất dồi dào, nếu ngươi tu luyện ở đó, tốc độ tu luyện sẽ được tăng lên rất nhiều."
Tiêu Phàm nói:
"Linh khí quả thật còn phong phú hơn gấp bốn năm lần, ta đã đề nghị mua lại căn biệt thự đó, có lẽ sẽ không có vấn đề gì lớn."
Tiêu Hải gật đầu:
"Gia gia dạy ngươi một trận pháp Tụ Linh đơn giản, ngươi không cần phải ngày ngày ở trong căn biệt thự đó, trận pháp này có thể giúp tụ tập linh khí lại."
Nói đến đây, Tiêu Hải đưa tay lên, một tia sáng chói lóa trong nháy mắt xuyên qua gương tiến vào trong cơ thể Tiêu Phàm.
"Sáng sớm ngày mai, ngươi sẽ tiêu hóa xong thứ ta vừa đưa cho ngươi."
Tiêu Hải cười híp mắt nói.
"Gia gia, ta chuyển đồ cho ngươi nha."
Tiêu Phàm di chuyển cái gương lớn, sau đó tốn không ít thời gian để chuyển hết toàn bộ xi măng, cát, thép từ trong kho hàng ban đầu tới kho hàng bên cạnh.
Với thực lực hiện nay của hắn, hắn có thể thuấn di xa nhất được năm mươi mét.