Chương 153: Niệm Lực Đã Khôi Phục
Dù hai kho hàng cũng không phải sát cạnh nhau, nhưng khoảng cách gần nhất cũng tầm mười mét.
"Gia gia, ta còn chuẩn bị không ít đồ tốt cho ngươi. Mười ngàn máy bay không người lái, máy phát điện, xăng, đèn pha công suất cao, bật lửa, băng gạc các loại."
Tiêu Phàm cười nói, hắn cũng không hoàn toàn chuyển hết đồ bên này qua kia.
Tiêu Hải kinh ngạc nói:
"Cháu ngoan, ngươi chuyển nhiều máy bay không người lái như vậy để làm gì vậy?"
Máy bay không người lái rất có hiệu quả trong việc điều tra, hắn đã thử rồi cũng có chút tác dụng, nhưng dùng để điều tra thì đâu nhất thiết cần phải dùng đến tận mười ngàn cái máy bay không người lái như thế.
Tiêu Phàm nói:
"Gia gia, những máy bay không người lái này có tải trọng lớn, ngươi hoàn toàn có thể để bọn chúng mang theo xăng bay vào thành, đổ xuống quân doanh của kẻ địch thì có hiệu quả không tệ đâu. Tốc độ bọn chúng lại nhanh, nên có thể gắn độc châm trên máy bay nữa. Còn đèn pha thì các ngươi có thể dùng vào lúc công thành, khoảng cách chiếu sáng của đèn này có thể đạt từ một đến hai ngàn mét, khi công thành vào buổi tối chiếu vào bên trên tường thành thì các ngươi có thể thấy rất rõ, còn người ở trên tường thành lại không thể thấy được gì."
Những đèn pha này có công suất cao hơn đèn pha của xe hơi, đèn pha xe hơi chiếu vào cũng sẽ khiến người hoa mắt, càng đừng nói tới những loại đèn pha công suất cao như vậy.Dưới tình huống như thế phe địch sao có thể bắn tên trúng được? Hơn nữa, đám người Tiêu Hải mà bắc thang leo lên tường thành, kẻ địch cũng không biết bắc thang ở chỗ nào.
Vẻ mặt Tiêu Hải có chút kỳ lạ nhìn Tiêu Phàm:
"Trong đầu ngươi sao lại lắm mưu ma chước quỷ thế hả?"
"Khụ khụ, gia gia, là ta tìm hiểu ở trên web, trí tưởng tượng của cư dân mạng rất giỏi đó."
Tiêu Phàm nói.
Tiêu Hải sờ sờ cằm nói:
"Mặc dù có hơi quái gở, nhưng mấy biện pháp này quả thật rất tốt, sau này khi công thành, thuộc hạ của gia gia có thể không cần phải mất đi nhiều người như vậy nữa. Đúng rồi, công pháp bên trong bài vị tổ tông có còn ở đó không?"
Tiêu Phàm lắc đầu:
"Ta đã dùng niệm lực tinh thần kiểm tra, công pháp không có ở bên trong, bài vị tổ tông cũng có dấu vết bị cạy mở."
Tiêu Hải trầm giọng nói:
"Cháu ngoan, vậy ngươi phải cẩn thận hơn nữa, nếu cảnh sát tiếp tục điều tra, càng đến gần hung thủ sau màn, có thể hắn sẽ càng đẽ dàng nổi ý hạ sát thủ với ngươi. Ngươi chết rồi thì sẽ không còn người báo án nữa, đối phương chỉ cần gây chút ảnh hưởng là dễ dàng khiến cho cảnh sát ngừng điều tra lại."
Tiêu Phàm gật đầu, Tiêu Hải lo lắng như vậy rất hợp lý.
"Cháu ngoan, vốn là định truyền cho ngươi một chút long khí, nhưng ngươi chuyển qua không ít đồ, ta lại truyền cho ngươi thông tin về trận pháp, tạm thời không thể đưa long khí cho ngươi nữa. Năm ngày sau, ta sẽ liên lạc lại với ngươi."
Tiêu Hải nói xong, trong nháy mắt bóng dáng biến mất không còn thấy gì nữa, sắc mặt của hắn có hơi tái nhợt.
…
Sau khi sử dụng dịch chuyển tức thời trở về nhà kho, Tiêu Phàm nhanh chóng nặng nề ngủ mất. Chín giờ sáng hôm sau, Tiêu Phàm tỉnh dậy, niệm lực tinh thần của hắn đã khôi phục hoàn toàn.
"Đây mà là trận pháp đơn giản sao?”
Tiêu Phàm lẩm bẩm. Tối hôm qua Tiêu Hải truyền cho hắn thông tin về trận pháp tụ linh lực, bây giờ trận pháp đó đã dung hợp trở thành trí nhớ có sẵn trong đầu hắn, nếu dùng chữ để ghi lại những thông tin này thì hắn cảm thấy phải cần dùng đến hơn nghìn tờ giấy mới đủ. Tiêu Phàm nhắm mắt lại, hắn đem tất cả những thông tin về trận pháp nhận được từ Tiêu Hải hôm qua lướt qua lại một lượt trong não, từng dấu chấm dấu phẩy ở trong thông tin này đều rất rõ ràng, thứ còn thiếu duy nhất với hắn có lẽ chỉ có kinh nghiệm thực hành thực tế nữa mà thôi.
“Buổi sáng tốt lành, Tiêu thiếu gia.”
Tiêu Phàm vừa đi ra khỏi nhà kho, tên bảo vệ ở bên ngoài đã vội vàng chào hỏi.
“Buổi sáng tốt lành.”
Tiêu Phàm gật gật đầu:
"Kể cả nhà kho bên kia các ngươi cũng phải canh giữ cẩn thận giúp ta nhé, nhất định không được để bất cứ ai đi vào trong đâu đấy.”
“Vâng, Tiêu thiếu gia.”
Tiêu Phàm rời đi, hắn tìm một nhà bán đồ ăn sáng để vào ăn, hắn gọi cho Triệu Tông Tường một cuộc điện thoại:
“Tổng giám đốc Triệu, bây giờ chắc bố của ngươi cũng tỉnh lại rồi chứ? Nếu hắn ta còn có vấn đề gì thì để ta đến đó xem một lát.”
Triệu Tông Tường vội vàng nói:
“Tiêu thiếu gia, tối hôm qua bố ta đã tỉnh lại một lần rồi, nhưng ta sợ làm phiền giấc ngủ của Tiêu thiếu gia nên không cử người qua đó thông báo, sáng sớm hôm nay bố của ta đã tỉnh lại rồi. Hắn nói muốn mời ngươi một bữa thịnh soạn để cảm tạ ơn cứu mạng của ngươi, Tiêu thiếu gia ngươi xem—“
Tiêu Phàm cười nhẹ nói:
“Mời một bữa cảm tạ thì không cần thiết đâu, bố của ngươi vẫn muốn ở lại căn biệt thự đó hay sao?”