Chương 155: Một Đám Rùa Rụt Đầu
“Bác tài, ta bị say xe, hơi nhức đầu, ngươi có thể lái xe chậm lại một chút không?”
Tiêu Phàm mở miệng nói.
“Được thôi.”
Bác tài xế giảm tốc độ xe từ 120km/h xuống còn 100km/h, chiếc xe đi phía sau cũng giảm tốc độ giống vậy. Tiêu Phàm chú ý quan sát, hắn thấy chiếc xe phía sau có mấy lần có thể vượt lên đi trước nhưng tài xế lái xe đó không hề làm như vậy.
“Đúng thật là có người theo đuôi rồi. Người của Triệu gia hay sao?”
Tiêu Phàm âm thầm cau mày, nếu Triệu Tông Tường cho người bám đuôi hắn thì con thuyền tình hữu nghị này có lẽ phải lật rồi.
“Bác tài, làm phiền ngươi lái chậm lại thêm chút nữa đi.”
Tiêu Phàm nói.
"Chậm hơn nữa cơ à? Được thôi.”
Tài xế taxi lại lái xe chậm lại thêm một chút. Lần này chiếc xe phía sau không giảm tốc độ theo nữa mà đổi lại thành tăng tốc độ, vượt qua chiếc xe đang chở Tiêu Phàm.
"Người nước ngoài.”
Chính vào lúc xe của đối phương vượt ngang qua xe Tiêu Phàm, hắn đã dùng niệm lực tinh thần tra xét đối phương một lượt. Mặc dù trên người đối phương không có mang vũ khí, nhưng đám người này chắc chắn có vấn đề. Trên người đối phương có đem theo ảnh của hắn. Trên xe còn có cả những thứ đồ như kính viễn vọng, máy nghe lén.
“Nếu quốc gia muốn điều tra ta thì kể cả thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không để một người ngoại quốc đi điều tra chứ. Đây có lẽ cũng không phải người của Kim tướng quân. Chẳng nhẽ bọn chúng là thủ hạ của Tang Côn?”
Tiêu Phàm cẩn thận suy nghĩ, hắn còn nghĩ tới một loại khả năng, đối phương có thể là người của Dư Thọ Nhân hoặc là người mà ai đó âm thầm mời tới, mục đích của họ là để điều tra hoặc là lấy mạng của hắn.
“Như bây giờ ta bắt sống đám người này, không biết liệu có thể điều tra ra người đứng sau hoặc thông tin gì có ích hay không.”
Trong mắt Tiêu Phàm có ánh sáng lập lòe. Bây giờ đối phương xuất hiện lần một, khẳng định chúng sẽ còn xuất hiện thêm lần thứ hai, thứ ba nữa, không thể có khả năng bọn hắn bỏ cuộc dễ dàng như vậy được. Bây giờ hắn đã biết được mặt mũi của đối phương, nếu đối phương còn xuất hiện thêm một lần nào nữa thì chắc chắn hắn sẽ phát hiện ra. Một giờ sau, taxi chở Tiêu Phàm về đến khu Tử Kinh. Vừa bước vào nhà, Tiêu Phàm đã ngửi thấy một mùi thơm nồng nàn của thức ăn.
“Ấu Vi, ngươi nấu món gì mà thơm vậy?”
Tiêu Phàm vừa cười vừa nói.
"Đàn anh đợi thêm một lát là biết liền, ngươi rửa tay rồi ngồi xem tivi chờ thêm một lát nhé.”
Giọng nói dễ nghe của Tô Ấu Vi từ trong bếp truyền ra.
"Được.”
Tiêu Phàm đáp lời, sau đó hắn bắt đầu dùng niệm lực tinh thần tra xét trong nhà một lượt. Trên đường về đây hắn bị người lạ bám theo, nói không chừng Tô Ấu Vi cũng sẽ gặp tình trạng tương tự, hắn phải xem xét cẩn thận một lượt thì bản thân mới yên tâm. Hắn dùng năng lực tinh thần tra một lượt từ nhà bếp, phòng khách đến nhà ăn đều không thấy có vấn đề gì cả. Kể cả trong nhà vệ sinh, phòng ngủ dành cho khách cũng không có gì khả nghi hết. Tiêu Phàm hơi dừng lại một lát, nhưng cuối cùng hắn vẫn dùng năng lực tinh thần tra xét cả phòng ngủ chính nơi mà Tô Ấu Vi ở.
"Hửm?”
Mặt Tiêu Phàm khẽ biến sắc. Hắn vốn tưởng rằng trong căn phòng này cũng sẽ không có gì cả, nhưng niệm lực tinh thần giúp hắn phát hiện ra bên trong phòng ngủ chính có gắn camera nhìn trộm dạng đầu đinh, hơn nữa trong đó còn có cả máy nghe lén.
…
Sắc mặt Tiêu Phàm trở nên âm trầm, nếu như có bất kì kẻ thù nào muốn nhắm đến hắn thì cứ chỉ nhắm đến một mình hắn là được rồi, không ngờ rằng bọn người đó lại vô liêm sỉ đến mức dám lắp camera đầu đinh và máy nghe lén ở trong phòng của Tô Ấu Vi.
"Một đám rùa rụt cổ khốn nạn.”
Tiêu Phàm thầm mắng trong lòng, cũng không biết bọn người đó đã quay chụp được những gì rồi.
“Theo như tình tiết trong phim thì mấy thứ như máy nghe trộm có thể truyền tín hiệu không dây nhưng khoảng cách cũng không xa lắm. Nếu mà như thế thật thì rất có khả năng bọn chúng cũng đang sống ở trong cùng tầng này.”
Tiêu Phàm cũng không hề lập tức phá hỏng máy nghe lén và camera, nếu hắn làm thế thì sẽ đánh rắn động cỏ mất.
“Ấu Vi, ta xuống lấy chút đồ ở trên xe, một lát nữa sẽ quay về nhé.”
Tiêu Phàm quay lại phòng khách, nói với Tô Ấu Vi đang bận rộn nấu ăn ở trong nhà bếp.
“Đàn anh, ngươi về nhanh nhé, khoảng 10 phút nữa là chúng ta có thể ăn cơm rồi đó.”
Tô Ấu Vi nói. Tiêu Phàm xuống đến phòng quản lí tòa nhà, người trong phòng quản lí tòa nhà nhìn thấy hắn thì đều rất khách khí. Hắn để ở đây hai chiếc xe thể thao tổng cộng cũng có giá khoảng 2000 vạn, thế nên những người quản lí ở đây không có mấy ai là không biết mặt hắn cả.
“Quản lí Tào, ta có chút việc muốn nói với ngươi.”
Tiêu Phàm và người quản lí về cơ sở vật chất cùng nhau đi vào trong phòng làm việc, hắn mặt mũi nặng nề nói:
“Quản lí Tào, tiểu khu này là do nhà bạn của ta đầu tư vào, thế nên ngươi có thể giúp ta chút việc được không?”