Chương 154: Nếu Nàng Ấy Thật Sự Là Nữ Vương
Trong điện thoại truyền đến một giọng nói già nua:
“Tiêu thiếu gia, ta là Triệu Quang Diệu, ta vẫn muốn sống thọ thêm vài năm nữa, thế nên căn biệt thự này có vấn đề như vậy, tất nhiên là ta cũng không định tiếp tục ở đây nữa. Cảm tạ ơn cứu mạng của Tiêu thiếu gia, căn biệt thự này ta xin tặng lại cho Tiêu thiếu gia, những người bình thường như ta không thể ở đây được, nhưng cao nhân như Tiêu thiếu gia ở đây thì chắc chắn không có vấn đề gì cả đâu.”
Triệu Tông Tường cũng nói:
“Tiêu thiếu gia, chúng ta đang muốn tìm người chuyển giấy tờ nhà đất của căn biệt thự sang tên của ngươi, nếu tiện thì bây giờ Tiêu thiếu gia có thể gửi cho ta thông tin thẻ căn cước công dân của ngươi để chúng ta làm việc không?”
Với năng lực của Triệu Tông Tường thì hắn có thể tự tra ra thông tin của Tiêu Phàm, nhưng nếu hắn làm như thế thì có vẻ không được lễ phép cho lắm, giống như đang tự tiện xâm phạm vào thông tin riêng tư của Tiêu Phàm vậy.
“Được, vậy ta sẽ không khách khí nữa vậy.”
Tiêu Phàm cười nói. Triệu Quang Diệu cười vang nói:
“Cả căn biệt thự đó của ta cũng chẳng đáng giá bao nhiêu tiền, Tiêu thiếu gia chịu nhận nó là đã là tốt lắm rồi.”
Hàn huyên thêm vài câu, Tiêu Phàm cúp điện thoại. Hắn không vội vã đi qua biệt thự ngay, dù sao thì Triệu Quang Diệu cũng ở đó đã lâu, chắc chắn hắn ta dọn đồ cũng phải mất kha khá thời gia để vận chuyển hết đồ đi, thế nên lúc này hắn vội vã qua đó thì không hợp lí lắm.
"Tinh.”
Wechat có thông báo tin nhắn đến. Tiêu Phàm lấy điện thoại ra nhìn một cái, là tin nhắn của Tô Ấu Vi gửi tới.
"Đàn anh, hôm nay là thứ 7, ta được nghỉ học, ngươi có thời gia qua đây ăn trưa không? Nếu ngươi có thời gian đến thì báo cho ta một tiếng, để ta đi ra ngoài mua đồ về nấu nha.”
Tô Ấu Vi hơi buồn buồn, mấy ngày nay nàng đều không gặp được Tiêu Phàm.
"Có nha. Buổi trưa ta nhất định sẽ tới.”
Tiêu Phàm trả lời tin nhắn rất nhanh. Bây giờ nếu hắn bắt xe để về thì chắc chắn kịp để ăn bữa trưa Tô Ấu Vi nấu.
“Hihi, đàn anh, vậy bây giờ ta đi ra ngoài mua thức ăn nhé. Gần đây ta có học thêm cách nấu vài món mới, để trưa nay ta làm thử cho ngươi ăn.”
Tô Ấu Vi vui vẻ nói. Nàng nhanh chóng ra ngoài đi chợ.
“Hồ Ly Hồ Ly, Tô Ấu Vi ra khỏi nhà rồi, chuẩn bị hành động thôi, nhớ cẩn thận, đừng để lại dấu vết.”
Có một người ở trong cùng tòa nhà với Tô Ấu Vi nhận được tin nhắn đến. Không bao lâu sau, có một nữ tử đeo khẩu trang đội mũ lưỡi trai đến trước cửa nhà Tô Ấu Vi, không biết làm cách nào nhưng nàng ta có thể dễ dàng mở được cửa nhà Tô Ấu Vi rồi đi vào trong.
“Đã vào trong.”
Nàng ta dùng ánh mắt sắc bén liếc nhanh qua căn phòng một vòng. Khi không thấy bất cứ thứ gì khác thường, nàng ta nhanh chóng đến phòng ngủ chính, nơi mà Tô Ấu Vi đang ở.”
“Tham Lang, phòng ngủ của Tô Ấu Vi cũng không hề có bất cứ sách vở tài liệu nào liên quan đến máy tính cả, càng không hề có bất cứ cái gì có liên quan đến hacker, có khi nào tình báo của tổ chức có sai sót ở chỗ nào hay không?”
Nàng ta nói với chiếc mic đeo ở tai.
“Ngươi đừng hoài nghi năng lực tình báo của tổ chức chúng ta. Tình báo mà tổ chức nhận được nói rõ ràng rằng tiền mà Tô Ấu Vi kiếm được ra đều là nhờ kỹ thuật máy tính của nàng ta đấy, với lại từ khi còn nhỏ thì nàng ấy đã rất có hứng thú với mấy đồ điện tử rồi. Nếu trong phòng nàng ta bây giờ không hề có bất kì sách vở tài liệu gì liên quan đến máy tính thì càng chứng tỏ nàng ấy có vấn đề.”
Tham Lang trầm giọng nói. Nữ tử ở đầu dây bên kia đáp:
“Tin tình báo của tổ chức nói rằng xác suất để nàng ta chính là nữ vương là 1.63%, bây giờ xét đến cả chi tiết rằng trong phòng nàng ấy không có bất cứ tài liệu nào liên quan đến máy tính cả, vậy thì xác suất để nàng ấy chính là nữ vương lại càng cao.”
“Vậy bây giờ để ta mở máy tính lên kiểm tra một chút?”
“Nếu nàng ấy thật sự là nữ vương thì chỉ cần ngươi mở máy tính của nàng lên thôi, rất có khả năng nàng sẽ phát hiện ra.”
Tham Lang im lặng một lát rồi nói:
“Bây giờ ngươi lắp camera và máy nghe lén vào rồi nhanh chóng rời đi đi, đừng động vào bất cứ thứ gì ở trong phòng cả, tốt nhất chúng ta không nên đánh rắn động cỏ.”
“Được.”
Hồ Ly nhanh chóng lắp xong camera ngầm và máy nghe lén. Nàng ta lắp camera đối diện với bàn sách, chỉ cần Tô Ấu Vi dùng máy tính thì đều sẽ bị camera quay lại.
“Xong rồi.”
“Mau rút lui đi, ngươi nhớ chú ý đừng để lưu lại bất cứ giấu vết nào đấy.”
Hồ Ly nhanh chóng rời khỏi phòng của Tô Ấu Vi.
“Có ngươi theo đuôi à?”
Tiêu Phàm âm thầm cau mày, hắn bắt một chiếc xe để đi từ huyện Tuyết Sơn về Z thành, lúc mới đầu thì Tiêu Phàm còn không để ý đến, thế nhưng cứ có một chiếc xe đi theo sau hắn với khoảng cách không xa không gần.