Chương 166: Vấn Đề Không Lớn Lắm
Nhưng thành Thánh Nguyên là địa bàn của Dư Thương Hải, họ Dư đóng tại nơi này nhiều đời, dù chức quan của Ngụy tướng quân cao hơn một chút cũng khó mà ra lệnh cưỡng chế cho Dư Thương Hải được.
"Dư thành chủ, thời khắc sinh tử tồn vong, chỉ ăn không đánh là chuyện nhỏ không đáng kể. Chỉ cần có năng lực thủ vững thành trì, trấn áp phản nghịch, phụ hoàng chẳng những sẽ không trách tội, ngược lại còn khen thưởng ngươi."
Thất hoàng tử chậm rãi lên tiếng.
"Ngụy tướng quân đánh trận rất lợi hại, Dư thành chủ không ngại nói thật với Ngụy tướng quân, hợp tác đánh một trận thắng đẹp."
"Vâng thưa điện hạ. Đã có kết quả thống kê, ta cũng không ngờ bên dưới nhiều kẻ ăn không ngồi rồi như vậy. Ghi chép thành Thánh Nguyên có một trăm năm mươi nghìn binh lính, số binh lính thật sự chỉ có một trăm mười sáu nghìn người."
Dư Thương Hải hành lễ nói.
Ngụy Dũng Quân thật muốn vung tay cho Dư Thương Hải một tát.
Sao Dư Thương Hải có thể không biết rõ chuyện này được?
Những kẻ chỉ biết ăn không chịu đánh trận nhiều nhất thuộc Dư gia là cái chắc.
"Còn được một trăm mười nghìn người cơ à, không tồi. Tốt hơn bổn hoàng tử áng chừng nhiều lắm. Nghịch tặc Tiêu Hải chỉ dẫn tới một trăm nghìn binh lính, lính thủ thành còn nhiều hơn bên công thành. Không vấn đề gì chứ hả?"
Thất hoàng tử nói đến đây thì nhìn sang Ngụy Dũng Quân.
Nghe Dư Thương Hải nói xong, chính Thất hoàng tử cũng rất tức giận, nhưng lúc này có giận cũng không giải quyết được vấn đề.
Nếu ép cho Dư Thương Hải ngả về phía Tiêu Hải, vậy chuyện này vui to rồi.
"Điện hạ, vấn đề có lẽ không lớn lắm."
Ngụy Dũng Quân gật đầu trả lời.
Bên thủ thành vốn là bên chiếu ưu thế, tường thành Thánh Nguyên rất cao, càng dễ dàng phòng thủ. Cho dù Tiêu Hải tập trung toàn bộ một trăm tám mươi chín nghìn binh lính của mình tới đây cũng chưa chắc có thể ứng phó.
Thất hoàng tử nói:
"Nếu chủ động ra khỏi thành nghênh chiến, có bao nhiêu phần thắng?"
Dư Thương Hải vội nói:
"Điện hạ, tuyệt đối không thể. Trong số một trăm mười nghìn binh lính có rất nhiều người tuổi tác khá lớn rồi, sống trong hòa bình thịnh thế quá lâu, nhiều người trong số họ chưa từng thấy máu."
Dư Thương Hải biết rõ chiến lực của binh lính dưới trướng, thủ thành còn tạm được, để họ chủ động ra khỏi thành nghênh chiến với quân đội do Tiêu Hải suất lĩnh thì chính là tìm chết.
Chỉ cần sơ suất thôi, thậm chí nhiều người trong số binh lính sẽ quay đầu tạo phản.
Hoàng đế ngu ngốc tàn bạo, uy vọng của Tiêu Hải rất cao, ý chí chống cự của bách tính trong thành đều không cao lắm.
"Vậy thủ thành cho tốt đi. Dư thành chủ và Ngụy tướng quân hợp tác cho tốt, thành Thánh Nguyên tuyệt đối không thể thất thủ."
Thất hoàng tử trịnh trọng nói.
Ngụy Dũng Quân và Dư Thương Hải đồng thanh:
"Điện hạ yên tâm."
Theo cái nhìn của bọn họ, đám người Tiêu Hải tuyệt đối không có năng lực công chiếm thành Thánh Nguyên vào lúc này.
Đêm khuya dần.
Thủ quân trên tường thành của thành Thánh Nguyên nhìn chằm chằm bên ngoài cẩn thận, binh lính trong bốn quân doanh Đông Tây Nam khò khò ngủ say, mỗi quân doanh hiện tại đang đóng khoảng mười lăm nghìn người.
"Dạo này ngày càng lạnh."
"Chứ sao nữa."
Trong quân doanh Tây thành, binh lính gác đêm tụ tập thành từng cụm ngồi cạnh đống lửa nói chuyện phiếm, trong quân doanh của bọn họ có hai mươi nghìn người, bình thường không cần lo lắng có phản quân trong thành xông tới tập kích.
"Vù vù ... "
Gió lạnh thổi qua, trong không khí lan tràn mùi gì đó quái lạ.
"Mùi gì vậy nhỉ?"
"Chịu thôi."
Rất nhiều binh lính gác đêm nghi hoặc, thứ họ ngửi được là mùi xăng, trước nay bọn họ chưa bao giờ tiếp xúc thứ gọi là xăng, cũng chưa từng gặp qua mùi gì tương tự trong đời.
"Mưa à?"
Có binh lính sờ đầu, sau đó nhìn lên trên trời.
Trên trời có xăng rơi xuống.
Tiêu Hải vận dụng rất nhiều máy bay không người lái cỡ lớn để phun thuốc bảo vệ thực vật, cái nào nhỏ có thể mang theo mười lít xăng, lớn có thể mang theo trăm lít.
Máy bay không người lái từ đầu hướng gió bay tới, xăng tưới xuống đất thành từng hạt li ti dày đặc như hạt mưa, rải khắp nhà cửa bên dưới.
"Địch tập kích, địch tập kích!"
Có binh lính gác đêm hô lớn.
Họ không nhìn thấy máy bay không người lái trên bầu trời, nhưng có thể nghe được tiếng động cơ.
"Phừng!"
Trong quân doanh đốt rất nhiều đống lửa, xăng vừa tiếp xúc với đống lửa đã nhanh chóng bùng lên, cháy lan ra.
"Là dầu hỏa, địch nhân dùng hỏa công!"
"Địch nhân đốt lửa rồi!"
Quân doanh hỗn loạn một mảnh, có chất dẫn cháy, rất nhiều phòng ốc đều cháy hừng hực. Cảnh tối lửa tắt đèn, đâu đâu cũng thấy binh lính không kịp mặc chỉnh tề, chạy vội ra ngoài.
"Cứu hỏa, mau cứu hỏa!"
Từng vị tướng lĩnh đều bị đánh thức.
Nhưng mưa xăng từ trên trời rơi xuống, phòng ốc lại đều dùng gỗ dựng thành, muốn dập lửa nói dễ hơn làm đi?
Dùng nước tưới lên thì xăng cũng không tắt, ngược lại còn lan tràn theo nước cháy khắp nơi.
"A!"
"Cứu mạng."
Cả quân doanh nháo nhác, người chen người, trên quần áo binh lính cũng dính xăng, rất nhiều người chết cháy, mà khi bọn họ hoảng loạn chạy khắp nơi sẽ chỉ mang tới thương vong lớn hơn.