Chương 167: Giết Vào Trong Thành
"Bật đèn pha lên. Đánh trống trận, Trung quân đến gần tường thành ba trăm bước, liều mạng kêu giết. Tả vệ Hữu vệ yên lặng tiến lên."
Tiêu Hải hạ lệnh.
"Rõ!"
Máy phát điện đã được lắp đặt sử dụng từ sớm, hơn một nghìn đèn pha cỡ lớn chiếu về phía một đoạn tường thành cách hai, ba ngàn mét, mỗi hai ba mét là có một đèn pha lớn chiếu rọi.
Thủ vệ đứng trên tường thành đều đang trợn tròn mắt cảnh giới bên ngoài, nhoáng cái, trước mắt bọn họ là một mảnh trắng xóa, hoàn toàn không thấy được bất cứ thứ gì ngoài thành.
"Tùng tùng tùng!"
Trống trận vang dội, bốn mươi nghìn lính trung quân liều mạng gào thét, xông về phía trước.
"Bắn tên, bắn tên!"
"Đều dốc mạng bắn tên ra ngoài cho lão tử."
Trên tường thành có tướng lĩnh gầm thét, hiện tại chính vị tướng này cũng không nhìn thấy gì, dù dời mắt sang chỗ khác vẫn nhoang nhoáng một mảnh.
"Vù vù!"
Từng chiếc máy bay không người lái bay ngang qua tường thành, cũng trút rất nhiều xăng xuống.
"Á!"
"A!"
Rất nhiều binh lính gác tường thành đều cầm đuốc, lửa lập tức bùng lên trên tường thành.
Hai bên tường thành mau chóng có rất nhiều binh lính tới cứu viện.
Quan trên của bọn họ biết rõ đoạn tường thành bọn họ phòng thủ không có khả năng gặp phải công kích, nhưng nếu bọn họ không cứu viện, rất có thể đoạn tường thành bị tấn công sẽ thất thủ.
"Truyền lệnh Tả vệ Hữu vệ bắt đầu leo thành."
Chờ một lúc sau, Tiêu Hải tiếp tục hạ lệnh, Tả vệ Hữu vệ nhanh chóng hành động.
Họ nhất định phải giết vào trong thành trước khi càng nhiều kẻ định chạy trối chết.
"Rõ, đại soái!"
…
Tả vệ Hữu vệ nhanh chóng bắt đầu công thành, trên tường thành sáng trưng, chỉ cần kẻ địch ló đầu là họ có thể chuẩn xác bắn chết.
Bên thủ thành bắn tên thưa thớt, còn là bị bịt mắt mà bắn, trên đỉnh đầu còn có máy bay không người lái tưới xăng.
"Nhanh…nhanh!"
Rất nhiều thang mây nhanh chóng gác lên tường thành.
Binh lính thủ thành hoàn toàn không biết kẻ địch giết từ chỗ nào lên tới, cũng không phát hiện thang mây, bắn lại không trúng địch…
Người của Tả vệ và Hữu vệ bên Tô Hải chẳng tốn bao nhiêu thời gian đã giết lên tường thành.
"Đầu hàng không giết, đầu hàng không bỏ qua!"
"Quân doanh Tây thành đã cháy hủy, các ngươi sẽ không có viện quân, không cần chống cự không đáng."
Tướng sĩ của Tả vệ Hữu vệ điên cuồng liều chết xung phong.
Họ đều trải qua không chỉ một đợt đại chiến, chiến lực mạnh hơn đám giá áo túi cơm thủ thành nhiều lắm.
"Kẽo kẹt!"
Chẳng mấy chốc sau, cửa thành dày cộp của Tây thành bị mở ra từ bên trong.
"Truyền lệnh toàn quân, vào thành! Không được xâm phạm bách tính, ai vi phạm trọng phạt, binh lính không đầu hàng giết chết bất luận tội."
Giọng Tiêu Hải vang dội.
"Rầm rập!"
"Rầm rập!"
Hai nghìn kỵ binh Tiêu Hải gom góp được dùng tốc độ nhanh nhất xông vào Thánh Nguyên trước.
"Thu...Thu!"
Tiêu Hải nhanh chóng thu đèn pha, máy phát điện vân vân vào trong không gian bảo vật.
"Rầm rầm rầm!"
Cửa phòng ngủ của Thất hoàng tử bị người đập ầm ĩ.
Rất nhanh sau đó, người bên ngoài trực tiếp tiến vào bên trong phòng ngủ.
"Điện hạ! Không xong rồi. Phản quân đánh vào thành từ phía Tây, ngài mau rời đi bằng cửa Đông."
Người tới thông báo vội vàng nói.
Thất hoàng tử lạnh giọng:
"Thất thủ rồi mới báo tin cho bổn hoàng tử à?"
"Điện hạ, từ lúc phản quân tấn công đến khi tiến vào thành chỉ tốn một khắc đồng hồ, ti chức nhận được tin đã lập tức chạy từ Tây thành qua đây báo cho điện hạ."
"Một khắc đồng hồ?"
Thất hoàng tử không dám tin. tường thành Thánh Nguyên cao lớn, quân thủ vệ cũng đông, vậy mà chỉ kiên trì được một khắc ngắn ngủi?
"Vâng thưa điện hạ. Chuyện rất quái dị, quân thủ thành thua rất nhanh, ngài mau chóng rời khỏi bằng cửa Đông đi. Nếu chậm trễ nữa, chờ phản quân giết tới thì ngài muốn lui khỏi thành Thánh Nguyên cũng khó khăn."
Người thông báo cuống cuồng nói.
Thất hoàng tử nhanh chóng mặc quần áo xong, chờ hắn ra đến bên ngoài, Ngụy Dũng Quân cũng chạy tới.
"Điện hạ, chúng ta mau rút lui. Tiêu Hải đã dẫn người giết vào thành Thánh Nguyên, dựa vào đám giá áo túi cơm của thành Thánh Nguyên thì chắc chắn không ngăn nổi. Điện hạ tuyệt đối không thể rơi vào tay quân phản loạn được."
Ngụy Dũng Quân trầm giọng nói.
"Giá!"
"Giá!"
Đám người Ngụy Dũng Quân vội vã thoát đi.
Một phần kỵ binh của thành Thánh Nguyên cũng chạy theo ra ngoài.
Về phần bộ binh, chính họ không thoát đi.
Đêm hôm khuya khoắt, trời đất lạnh giá đến đóng băng, còn không có tiếp tế mang theo, ai có thể bảo đảm họ chạy được bao xa?
Huống chi một nhà già trẻ của binh lính phổ thông đều ở trong thành, dù quan trên yêu cầu họ trốn thì rất nhiều người cũng sẽ không trốn.
"Dư thành chủ, đến cùng đã xảy ra chuyện gì. Chỉ ngắn ngủi một khắc đã mất thành, đây là thành Thánh Nguyên đấy."
Thất hoàng tử lạnh lùng hỏi.
Họ đã tập hợp với đám người Dư Thương Hải, được ba, bốn nghìn kỵ binh che chở thoát đi sẽ dễ hơn một chút, bằng không đám người Ngụy Dũng Quân có lẽ sẽ bị binh lính phổ thông bắt giữ.