Gia Gia Tạo Phản Tại Dị Giới, Ta Liền Vô Địch Ở Đô Thị

Chương 170: Quý Nhân Bận Chuyện

Chương 170: Quý Nhân Bận Chuyện


Chắc là Tô Ấu Vi nhận được tin tức, sau đó nhờ người bạn là Hacker kia tra ra chứng cứ.
"Còn tưởng phó hiệu trưởng Tiết đổ rồi thì mấy người sẽ co đầu rụt cổ. Nếu còn muốn nhằm vào ta thì cũng đừng trách ta không khách khí."
Mắt Tiêu Phàm loang loáng tia lạnh.
Dương Vinh tới tìm hắn gây phiền phức, mẹ Dương Vinh hối lộ muốn trường học khai trừ hắn, hôm nay Dương Vĩnh An lại đi tìm Đường Tại Thiên, muốn chặt đứt đường tài lộ này của hắn.
Cả gia đình đều chạy đến gây khó dễ cho hắn.
...
"Tiêu thiếu, hoan nghênh, hoan nghênh."
Tiêu Phàm lái xe đến khách sạn lần trước, Triệu Tông Tường đã đứng ngay cửa khách sạn nghênh tiếp.
"Mau đi đỗ xe cho Tiêu thiếu."
Triệu Tông Tường ra lệnh cho cấp dưới, Tiêu Phàm cũng đưa chìa khóa xe cho đối phương.
"Tiêu thiếu, vốn ba ta định tự mình nghênh đón ngươi, nhưng ba có mời một vị khách nữa để giới thiệu cho Tiêu thiếu làm quen. Đối phương đến sớm, ba ta lên trước tiếp đón rồi."
Triệu Tông Tường nói.
Tiêu Phàm cùng Triệu Tông Tường vào khách sạn:
"Một vị khách khác là ai?"
Triệu Tông Tường cười ha hả:
"Là ông lớn của huyện Lôi Sơn chúng ta. Tuy nhà họ Triệu chúng ta có chút máu mặt ở huyện Lôi Sơn này, nhưng vẫn nằm dưới sự lãnh đạo của ông lớn."
Hai mắt Tiêu Phàm sáng ngời.
Ông lớn của huyện Lôi Sơn à?
Thế thì đúng là phải làm quen cẩn thận một phen.
Huyện Lôi Sơn là quê hắn, nhà kho cũng xây ở huyện Lôi Sơn.
"Tiêu thiếu sẽ không trách chúng ta tự quyết định chứ? Chủ yếu là ba ta cảm thấy Tiêu thiếu quý nhân bận chuyện, chỉ ăn một bữa cơm thì hơi lãng phí thời gian của Tiêu thiếu."
Triệu Tông Tường khách sáo.
Tiêu Phàm cười đáp:
"Ta cũng không phải quý nhân gì cả, người bình thường mà thôi. Với tư cách là một thành viên của huyện Lôi Sơn, có thể quen biết ông lớn huyện Lôi Sơn là vinh hạnh của ta."
Rất nhanh sau đó, thang máy tới phòng bao riêng trên lầu.
"Tiêu thiếu, cuối cùng ngươi cũng đến. Không tiếp đón từ xa, thật ngại quá."
Hai người Tiêu Phàm vừa tiến vào phòng riêng, Triệu Quang Diệu đã vội vàng đứng lên nghênh tiếp.
Ông lớn huyện Lôi Sơn tên là Cao Kính Hiền, chừng năm mươi tuổi.
Cao Kính Hiền thấy Triệu Quang Diệu đứng dậy nghênh đón như thế thì trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Tài sản nhà họ Triệu có tới mấy tỷ, Triệu Quang Diệu còn lớn tuổi, dù là người có tài sản chục tỷ tới đây, ông cụ không đứng dậy cũng chẳng sao, thậm chí đối phương còn phải khách sáo gọi một tiếng cụ Triệu.
Trông Tiêu Phàm rất trẻ, chỉ khoảng 20 tuổi mà thôi.
"Họ Tiêu...Rốt cuộc là cậu ấm nhà nào?"
Cao Kính Hiền thầm nghĩ trong lòng, đồng thời cũng đứng lên, nở nụ cười lịch sự.
"Cụ Triệu khách sáo."
Tiêu Phàm mỉm cười.
Triệu Quang Diệu cười ha hả:
"Tiêu thiếu, giới thiệu với ngươi, vị này là ông lớn của huyện Lôi Sơn chúng ta, họ Cao. Sếp Cao, vị này là Tiêu thiếu, Tiêu Phàm."
"Chào Tiêu thiếu."
Cao Kính Hiền chủ động chìa tay tới.
"Sếp Cao khách sáo. Đừng Tiêu thiếu tới Tiêu thiếu lui, ta chỉ là một sinh viên bình thường, gọi tên ta là được."
Tiêu Phàm bắt tay với Cao Kính Hiền.
Triệu Quang Diệu dẫn Tiêu Phàm tới vị trí chính:
"Mời Tiêu thiếu ngồi. Sếp Cao, Tiêu thiếu cứu mạng ta, bữa tiệc hôm nay là chuyên môn mời hắn, hi vọng ngươi bỏ quá cho."
"Không có gì, không có gì."
Cao Kính Hiền vội vàng nói.
Cao Kính Hiền ngày càng hứng thú đối với thân phận của Tiêu Phàm.
Với thế lực của nhà họ Triệu ở huyện Lôi Sơn này, bình thường nhà bọn họ cũng chẳng khách sáo với mình như thế.

Sau ba tuần rượu, Cao Kính Hiển hỏi:
"Tiêu thiếu, hiện giờ ngươi làm việc ở đâu?"
Tiêu Phàm cười khẽ và nói:
"Ông chủ Cao, ta vẫn còn là sinh viên năm 3 của Đại học D. Một thời gian nữa, sang năm cuối ta còn phải đi thực tập bị xã hội vùi dập đây."
"Ai có thể vùi dập được Tiêu thiếu chứ?"
Triệu Quang Diệu cười nói.
Hắn từng nghe Triệu Tông Tường nói rằng ngay cả súng đạn cũng không thể giết được Tiêu Phàm, Tiêu Phàm muốn sức mạnh có sức mạnh, muốn tiền có tiền, chắc hẳn sau lưng hắn phải có phải có một thế lực hùng hậu nào đó.
Triệu Tông Tường nói:
"Ông chủ Cao, kho hàng mà nhà họ Triệu chúng ta đang xây dựng hiện giờ là thuộc về Tiêu thiếu. Đó là căn cứ sinh tồn do Tiêu thiếu yêu cầu xây dựng."
"Ồ?"
Cao Kính Hiển rất ngạc nhiên, hắn đã thăm dò qua về việc nhà họ Triệu xây nhà kho kia. Hắn không hiểu nhà họ Triệu muốn làm gì khi bằng mọi giá phải xây dựng một nhà kho có sàn nhà và tường ngoài dày tận một mét, còn sử dụng bê tông cốt thép tiêu chuẩn cao như vậy?
Dù hiện nay nhà họ Triệu đã tẩy trắng, nhưng trước kia bọn họ cũng đã có một quá khứ đen tối.
Tiêu Phàm mỉm cười và nói:
"Ông chủ Cao, là ta đầu tư xây dựng nhà kho, trong tương lai ta sẽ mua một số lượng lớn các loại vật liệu sinh tồn."
Tiêu Phàm cụng ly với Cao Kính Hiển và nói:
"Xin hỏi, tại sao Tiêu thiếu lại bỏ ra nhiều tiền xây dựng căn cứ sinh tồn như vậy? Hiện tại nước H chúng ta tương đối yên bình, vật tư cũng không thiếu."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất