Chương 171: Thương Lượng
Tiêu Phàm im lặng một lúc rồi nói:
"Có lẽ trong tương lai gần, thế giới sẽ không còn hòa bình nữa, ta chuẩn bị sớm mới có lợi."
"Hả?"
Những người khác nhìn Tiêu Phàm một cách nghi ngờ, Cao Kính Hiển nghiêm nghị nói:
"Có thể có chiến tranh xảy ra không?"
Tiêu Phàm lắc đầu.
"Đó không phải là một cuộc chiến bình thường, bây giờ ta cũng khó mà nói ra được tình hình chính xác ra sao."
Khi hai thế giới tiếp xúc với nhau, quái vật từ dị giới, hoặc thậm chí những võ giả không mạnh lắm từ thế giới khác cũng có thể đến đây nên xảy ra hỗn loạn cũng không có gì lạ.
Nhưng hắn cũng không thể xác định được lúc nào thể hai thế giới sẽ tiếp xúc với nhau. Việc này có thể sẽ sớm xuất hiện, cũng có thể hai thế giới tiếp xúc xong rồi di chuyển ra xa và không bao giờ tiếp xúc trở lại.
Triệu Tông Tường nói:
“Tiêu thiếu, ngươi làm chúng ta lo lắng hồi hộp quá.”
Tiêu Phàm cười nhẹ nói:
“Triệu ca, tạm thời có một số việc không thích hợp nói cho các ngươi biết, hơn nữa còn có một số điều chưa chắc đã xảy ra, tôi không thể nói trước được gì. Ông chủ Cao, ta muốn nhờ ngươi một vài việc."
Cao Kính Hiền nói:
"Tiêu thiếu cứ nói."
Tiêu Phàm nói:
"Đến lúc đó, ta sẽ đưa một lượng lớn vật liệu vào kho, ta có thể để kiểm tra trước khi vào kho, nhưng sau khi vật liệu đã được đặt vào kho có thể không kiểm tra lại được không?"
Cao Kính Hiền không đồng ý ngay lập tức mà nói.
"Thời gian dài không kiểm tra e là không được, mỗi năm cho người kiểm tra một lần, ngươi cảm thấy thế nào?"
Cao Kính Hiền suy nghĩ một chút rồi nói.
Một nhà kho khổng lồ rộng 20 mẫu, tường dày đến mức không thể nghe thấy bất kỳ chuyển động nào bên trong, nếu ở bên trong có hàng cấm thì làm sao?"
“Được.”
Tiêu Phàm gật đầu, hắn tin tưởng, với thực lực của mình trong thời gian một năm nhất định sẽ hơn xa bây giờ, đến lúc đó lỡ như có người phát hiện ra bên trong nhà kho trống không thì cũng không sao cả.
Hai giờ sau, Tiêu Phàm rời đi, tuy hắn đã uống hai đến ba cân rượu trắng, nhưng với thể chất và linh khí hiện tại của hắn, rượu hoàn toàn không thể ảnh hưởng đến hắn được.
"Triệu tổng, rốt cuộc Tiêu thiếu có lai lịch như thế nào?"
Cao Kính Hiền hỏi.
Hắn cũng đã uống khoảng một cân rươu, nhưng hắn cũng luyện được tửu lượng rất tốt, nên còn khá tỉnh táo.
Triệu Tông Tường đưa cho Cao Kính Hiển một điếu thuốc:
"Ông chủ Cao, dù nhà họ Triệu chúng ta có thế lực rất lớn ở huyện Lôi Sơn, nhưng nếu Tiêu thiếu muốn hạ bệ nhà họ Triệu chúng ta, hắn thậm chí không cần mất đến ba ngày."
Con ngươi của Cao Kính Hiền đột nhiên co lại.
"Năng lực lớn đến vậy sao?"
Triệu Tông Tường gật đầu:
"Ta không nói quá đâu, thậm chí là ta còn đánh giá cao nhà họ Triệu. Khả năng là nhà họ Triệu còn không chống đỡ nổi một ngày nữa."
Hắn nhớ lại cảnh Tiêu Phàm chặn viên đạn, chắc chỉ cần 1 giờ, Tiêu Phàm đã có thể tiễn tất cả những nhân vật quan trọng của nhà họ Triệu sang thế giới bên kia. Chuyện này dù cảnh sát có điều tra thế nào cũng không tra ra được.
"Ông chủ Cao, nếu có thể cùng Tiêu thiếu kết bạn, sau này có khả năng tiến xa hơn."
Triệu Quang Diệu nói.
Hắn cho rằng chắc hẳn đằng sau Tiêu Phàm phải có thế lực mạnh mẽ nào đó, thậm chí phải có mối quan hệ mật thiết với người trong giới chính trị.
"Cảm ơn."
Cao Kính Hiền nói.
Nếu thật sự là vậy, việc hôm nay nhà họ Triệu giới thiệu hắn với Tiểu Phàm là hắn nhận ân tình của nhà họ Triệu.
...
Sau khi uống rượu xong, Tiêu Phàm để cấp dưới của Triệu Tông Tường lái xe đến thành phố Z. Tiêu Phàm không trực tiếp điđến nhà họ Dương ngay. Ban ngày Dương Vĩnh An và những người khác không ở nhà, vì vậy hắn nghĩ tốt hơn là nên đến tìm họ vào ban đêm.
“Sao lại không có người ở nhà?”
Buổi tối, Tiêu Phàm đến gần biệt thự nhà họ Dương, biệt thự của nhà họ Dương không sáng đèn nên hắn dùng khả năng thấu thị để kiểm tra, hắn phát hiện trong biệt thự không có ai.
"Hôm nay, các ngươi thật may mắn."
Tiêu Phàm lẩm bẩm, Dương Vĩnh An và những người khác không ở đây, vì vậy hắn đành phải trở về.
Sáng sớm hôm sau.
"Tít Tít!"
Tiêu Phàm bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại lúc 6:30 sáng, hắn cầm điện thoại lên, thấy là cuộc gọi của Tô Ấu Vi thì sắc mặt hắn hơi thay đổi. Nếu không có việc gì nghiêm trọng, Tô Ấu Vi sẽ không gọi điện thoại đánh thức hắn sớm như vậy.
"Ấu Vi, có chuyện gì sao?"
Tiêu Phàm nhanh chóng hỏi khi bên kia nghe máy.
Tô Ấu Vi sốt sắng nói:
"Xe của học trưởng bị đập nát rồi. Vừa rồi giám đốc bảo an tự mình tới cửa bảo bộ phận an ninh kiểm tra thì phát hiện haichiếc xe của ngươi đều bị đập nát. Bây giờ ta xuống lầu rồi lập tức chụp ảnh gửi cho ngươi.”
Sắc mặt Tiêu Phàm trầm xuống, hắn đoán chín mười phần người đập phá xe hẳn là nhà họ Dương.
"Ấu Vi, đừng lo lắng, chỉ có hai chiếc xe, người đừng vội xuống lầu để tránh nguy hiểm, ta qua đó ngay bây giờ."
Tiêu Phàm nhắc nhở nàng.