Chương 172: Chỉ Là Hai Chiếc Siêu Xe
Tô Ấu Vi nói:
"Quản lý Tào của bộ phận an ninh đang ở đây còn có cả hai nhân viên bảo vệ nữa, ta rất an toàn nên học trưởng cứ đi đường cẩn thận."
Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Phàm nhanh chóng nhận được một bức ảnh từ Tô Ấu Vi.
Hai chiếc xe đã bị đập nát đến mức không thể nhận ra. Hai chiếc xe không còn chỗ nào nguyên vẹn, toàn bộ kính đều bị đập vỡ, bên trong xe bị đổ sơn đỏ bắn tung tóe.
“Các ngươi được lắm, thật là tàn nhẫn. Tối hôm qua không về nhà, chắc là vì tạo chứng cứ ngoại phạm cho mình.”
Ánh mắt Tiêu Phàm lóe lên ánh sáng lạnh, dùng đầu ngón chân mà nghĩ, hắn cũng biết chuyện này chắc chắn là do nhà họ Dương làm.
Kẻ thù của hắn không chỉ có mỗi nhà họ Dương, nhưng liệu người của Tang Uy sẽ sử dụng phương pháp trẻ con như vậy sao? Thế lực ngầm đã giết cha mẹ hắn cũng sẽ không sử dụng những phương pháp như vậy.
Ngày hôm qua, Dương Vĩnh An vừa đến chô Đường Tại Thiên mà đến đêm xe của hắn đã bị đập phá vậy chắc chắn là do nhà họ Dương thuê người làm.
"Tiêu tổng, thật xin lỗi. Tối qua camera giám sát chỗ này bị hỏng, chúng ta thiếu cảnh giác, không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như vậy."
Không lâu sau Tiêu Phàm đến hiện trường, sắc mặt của Tào Bân rất khó coi.
Tiêu Phàm xua tay:
“Không sao, chỉ là hai chiếc xe mà thôi.”
Bảo vệ có trách nhiệm trong chuyện này, nhưng cũng không phải trách nhiệm lớn. Camera đã bị hỏng trong đêm, ngay cả muốn tìm người sửa cũng phải chờ đến ban ngày mới đến sửa được.
"Học trưởng, là ai ra tay độc ác như vậy?"
Tô Ấu Vi tức giận nói.
Tiêu Phàm lắc đầu, hắn biết chắc là người nhà họ Dương đã làm việc đó, nhưng không cần thiết phải nói với Tô Ấu Vi về điều này, hắn sẽ trực tiếp đến gặp Dương Vinh và những người kia.
"Tiêu tổng ngươi mau gọi điện thoại cho công ty bảo hiểm đi, có lẽ sẽ được bồi thường."
Tào Bân nói.
Tiêu Phàm lắc lắc đầu:
"Xe chỉ có bảo hiểm bắt buộc, không mua bảo hiểm thương mại."
"À!"
Tào Bân ngẩn người ra, xe bị đập có thể được bồi thường hoặc không, nhưng nếu không có bảo hiểm mà không tìm ra hung thủ thì chỉ có thể tự mình chịu tổn thất thôi.
Tiêu Phàm bình tĩnh nói:
"Quản lý Tào, ta sẽ tự xử lý chuyện này, không cần các ngươi xử lý, ta cũng sẽ không gây phiền phức cho các ngươi. Ta sẽ bắt người đập xe phải trả giá gấp 10 lần."
…
Tô Ấu Vi vội nói:
"Học trưởng, chuyện này công ty quản lý phải chịu trách nhiệm chứ, tiếng đập xe chắc chắn cũng không nhỏ, sao bảo vệ không nghe thấy được?"
Tào Bân đáp:
"Công ty quản lý an ninh của chúng ta sẽ chịu trách nhiệm về vấn đề này."
Tiêu Phàm xua tay.
"Người đập xe rất có kinh nghiệm, chắc hẳn đối phương đã dùng kéo thủy lực và các loại công cụ phá cửa chuyên nghiệp, lúc đập vỡ nắp ca-pô và những chỗ khác, hắn cũng đã lót khăn lông hoặc thứ gì đó nên âm thanh chắc cũng không lớn."
Tô Ấu Vi không nói gì mà nhìn Tiêu Phàm, Tiêu Phàm đang đứng về phía nào vậy?
“Ấu Vi, công ty quản lý an ninh cũng là của nhà lão tam.”
Tiêu Phàm nói với Tô Ấu Vi.
“Ồ.”
Tô Ấu Vi lập tức hiểu ra, công ty quản lý an ninh là của nhà Thẩm Thần, nên nếu Thẩm Thần biết chuyện thì chắc hẳn hắn sẽ bồi thường không ít, dù Tiêu Phàm nhận tiền hắn cũng không thấy rất thoải mái.
“Tiêu Tổng, ngài gọi cảnh sát đi, đội bảo vệ chúng ta sẽ hết sức phối hợp điều tra.”
Tào Bân trầm giọng nói.
Tiêu Phàm lắc đầu:
“Không cần, cho dù tìm được người cũng chỉ là kẻ chịu tội thay mà thôi, hơn nữa đối phương có kinh nghiệm trong chuyện này, cho nên khả năng tìm được người rất thấp. Ta đã biết là ai làm, ta đến tìm trực tiếp là được rồi.”
Tô Ấu Vi sửng sốt một chút, hỏi:
"Là do Dương Vinh đúng không học trưởng?"
Tiêu Phàm khẽ gật đầu.
"Hắn hoặc là cha của hắn."
"Thực xin lỗi, học trưởng tại vì ta mà Dương Vinh gây phiền phức cho ngươi, bây giờ xe đắt tiền như vậy lại bị đập nát."
Đôi mắt của Tô Ấu Vi đỏ hoe nói.
Tiêu Phàm vội nói:
"Ấu Vi, tại sao ngươi lại chịu trách nhiệm cho việc này chứ. Cho dù vì ngươi ta trở thành kẻ thù với hắn, thì đó cũng là vấn đề của chính hắn gây ra mà thôi."
“Quản lý Tào, nhờ ngươi tìm thứ gì đó bao vây nơi này lại. Ấu Vi, đi thôi.”
Tô Ấu Vi có vẻ hơi hoảng hốt, nàng cũng không biết mình đang nghĩ gì.
Tiêu Phàm nắm lấy tay nàng, Tô Ấu Vi đang sững sờ bị Tiêu Phàm kéo rời đi.
"Học…Học trưởng."
Vào thang máy, Tô Ấu Vi mới tỉnh táo lại, nàng đỏ mặt nói.
“Khụ, vừa rồi ta gọi ngươi không trả lời.”
Tiêu Phàm vội buông tay Tô Ấu Vi rồi nói, tay nàng mềm mại non nớt làm hắn thật sự không nỡ buông tay chút nào.
"Học trưởng, thật xin lỗi."
Hai người đi lên lầu, vào phòng Tô Ấu Vi tiếp tục nói. Vừa rồi nàng cố nén nước mắt, vậy mà bây giờ nước mắt lại liên tục trào ra, giá của hai chiếc xe cộng lại cũng hơn 20 triệu. Nàng cảm mình có trách nhiệm không nhỏ.
“Sao lại khóc nữa rồi?”
Tiêu Phàm rút ra mấy tờ giấy đưa cho Tô Ấu Vi.
“Chuyện này thật sự không liên quan gì đến ngươi, trong lòng ta, ngươi so với hai chiếc xe kia còn quan trọng hơn nhiều.”
Ấu Vi ngây người nhìn Tiêu Phàm.
“Đừng khóc, khóc nữa sẽ không đẹp đâu. Ta là nhan khống, nếu không xinh đẹp thì không phải bạn gái của ta đâu.”
Tiêu Phàm cười nói.