Chương 178: Điều Kiện
“Phụt!”
Dương Vĩnh An phun ra một ngụm máu tươi. Cả một ngày hôm nay hắn đã lo lắng vất vả chạy khắp nơi rồi, thế mà đến tối còn nhận được thêm một đòn chí mạng như này nữa.
"Đợi một chút—“
Đột nhiên Dương Vĩnh An nghĩ đến một vấn đề. Hắn nhanh chóng đi đến chỗ mà hắn giấu quyển sổ.
"Mợ nhà nó!”
Dương Vĩnh An hoảng hốt, quyển sổ mà hắn giấu rất kỹ thế mà lại không cánh mà bay. Vợ thì hắn có thể ly hôn, con trai không phải con trai ruột thì hắn có thể tìm một cô gái trẻ khác, rồi lại đi sinh thêm một đứa nữa là được. Nhưng quyển sổ này chính là mạng sống của hắn. Nếu nội sung quyển sổ này lộ ra ngoài thì nó có thể khiến hắn chết không chỗ chôn thây.
…
"Sao lại thành ra như thế này?”
Sắc mặt Dương Vĩnh An cực kì khó coi, rõ ràng hắn đã giấu quyển sổ rất kỹ rồi. Kể cả có là Trương Hồng Anh đi chăng nữa thì nàng cũng chưa chắc biết đến sự tồn tại của quyển sổ này chứ đừng nói đến người ngoài.
"Tít tít.”
Dương Vĩnh An nhặt lại tờ giấy báo cáo kết quả xét nghiệm mà bản thân vứt ở dưới đất lên, hắn gọi đến số điện thoại được viết trên tờ giấy.
"Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì hả?”
Dương Vĩnh An dằn lại nỗi bất an ở trong lòng mà hỏi. Ở bên đầu kia điện thoại, Đường Tại Thiên nhàn nhạt nói:
“Dương Vĩnh An, ngươi nghe có nhận ra giọng của ta hay không?”
“Ông chủ Đường.”
Dương Vĩnh An kinh ngạc đáp. Đường Tại Thiên nói:
“Xe mà ta tặng cho người khác, thế mà ngươi cũng dám cho người đến đập hư, lá gan của ngươi cũng to thật đấy. Đây là ngươi xem ta là quả hồng mềm, để mặc cho ngươi nắn bóp bắt nạt hay sao.”
“Ông chủ Đường, ta tuyệt đối không hề có ý nhắm vào ngươi đâu, ta chỉ là muốn nhắm vào Tiêu Phàm mà thôi.”
Dương Vĩnh An vội vàng nói, hắn không hề giải thích là xe không phải do hắn tìm người đập hư.
“Ngươi đến tìm ta, ta không đồng ý là ngươi liền trực tiếp giở trò, ngươi giỏi lắm. Ngươi cứ đợi đó.”
Đường Tại Thiên nói xong liền cúp điện thoại. Mặt Dương Vĩnh An trắng bệch lại, trong lòng hắn bây giờ rất loạn, Đường Tại Thiên không cần thiết phải công khai cả quyển sổ đó, mà hắn ta chỉ cần chọn bừa một đoạn rồi để lộ ra ngoài thôi thì cũng đủ để dồn hắn vào đường chết rồi.
“Ông chủ Đường, ngươi ra điều kiện đi. Chỉ cần điều kiện ngươi ra không quá đáng quá thì ta đều chấp nhận cả. Chúng ta đều là những người làm ăn với nhau, thế nên cũng chẳng có cái gì là không thể bàn bạc được không phải hay sao?”
Qua một lúc sau, Dương Vĩnh An lại gọi cho Đường Tại Thiên thêm một cuộc điện thoại, hắn đã nghĩ kỹ rồi, có lẽ mục đích của Đường Tại Thiên cũng không phải là muốn dồn hắn vào chỗ chết. Nếu không thì tại sao hắn ta không trực tiếp công khai nội dung quyển sổ kia chứ? Đường Tại Thiên nhàn nhạt nói:
“Tập đoàn Hắc Thạch có sản nghiệp lên tới 13 tỉ, hiện tại ngươi nắm giữ 41% cổ phần của tập đoàn Hắc Thạch, cũng là cổ đông lớn nhất của cả tập đoàn.”
Dương Vĩnh An lạnh giọng đáp:
“Ngươi muốn nuốt hết số cổ phần mà ta đang nắm giữ hay sao? Chuyện này là không thể nào, nếu như ngươi dám làm như vậy, thì chúng ta sẽ cá chết lưới rách, ngươi cũng đừng hòng có được kết quả gì tốt đẹp.”
Đường Tại Thiên nhàn nhạt nói:
“Ngươi chắc chắn chứ? Ta đã nhân từ thả cho ngươi một con đường sống rồi, tiền trong tài khoản tiết kiệm mà ngươi có cũng không ít, sau này ngươi còn có thể tìm một người vợ trẻ trung xinh đẹp, cùng ngươi sống một cuộc sống thoải mái sau này. Nếu như ngươi muốn cá chết lưới rách thì cùng lắm ta bị tổn thất một chút trong công việc làm ăn mà thôi.”
Dương Vĩnh An nghiến răng nghiến lợi nói:
“Ông chủ Đường, ngươi quyết tâm làm mọi việc tuyệt tình đến như vậy hay sao?”
“Chọn sống hay chết, ngươi tự mình suy nghĩ cho kỹ đi. Trước 12 giờ đêm nay hãy cho ta một câu trả lời chắc chắn, nếu không thì sáng sớm ngày mai, một số hòm thư sẽ nhận được gmail đấy.”
Đường Tại Thiên nói xong thì cúp máy luôn. Dương Vĩnh An chán nản mà ngồi bệt xuống đất. Hắn lưu lại sổ sách đúng ra là định để cho bản thân sau này có lẽ sẽ dùng đến, không ngờ rằng bây giờ chính hắn lại bị quyển sổ đó đập cho một gậy. Chớp mắt đã qua ngày hôm sau, Đường Tại Thiên đến chỗ của Tiêu Phàm.
“Tiêu thiếu gia, ta đã nói chuyện xong với Dương Vĩnh An rồi, 41% cổ phần của tập đoàn Hắc Thạch trong tay hắn sẽ chuyển nhượng lại sang tên của ngươi, đến lúc đó ngươi sẽ là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Hắc Thạch.”
Đường Tại Thiên nói. Tiêu Phàm ngơ ngác. Từ khi có xích mích cùng với Dương gia, hắn cũng đã điều tra qua tập đoàn Hắc Thạch. Tập đoàn này không phải là một tập đoàn đã lên sàn chứng khoán, nhưng tổng sản nghiệp cũng lên đến hơn chục tỉ, số lượng cổ phần mà Dương Vĩnh An đang nắm trong tay cũng lên đến vài tỉ. Ban đầu hắn cũng chỉ định để cho Đường Tại Thiên dạy dỗ cho Dương Vĩnh An một bài học mà thôi, nhưng hắn không ngờ Đường Tại Thiên lại ra tay ác như vậy, đây chính là lột cho Dương Vĩnh An chỉ còn trơ mỗi xương.
“Ông chủ Đường, ngươi giúp ta hẹn Dương Vĩnh An ra ngoài một buổi nhé.”