Chương 180: Tiêu Thiếu Gia Vui Là Được
Dương Vĩnh An gật đầu liên tục:
“Được, cảm ơn Đường đại ca. Ngươi cứ chọn chiếc đắt nhất ấy, ta nhất định sẽ mua lại trả cho ngươi trong thời gian ngắn nhất.”
"Được.”
Đường Tại Thiên gật gật đầu:
“Thực ra thì ta đã đem xe qua tặng trước rồi, sau khi biết xe của Tiêu thiếu gia bị đập ta đã cho người đem xe đến rồi, sáng nay xe đã được đem đến Z thành.”
…
Dương Vĩnh An dò hỏi:
"Ông chủ Đường, hai chiếc xe kia theo thứ tự là loại gì vậy?"
Đường Tại Thiên mỉm cười nói:
"Biết Tiêu thiếu gia thích Lamborghini, ta đã tốn không ít tâm tư mới lấy được một chiếc Lamborghini hàng độc, tốn tám mươi triệu. Còn một chiếc là Ferrari Rafa, chiếc này rẻ hơn, chỉ tốn hơn hai mươi triệu."
Dương Vĩnh An gật đầu, hai chiếc xe cộng lại cũng hơn một trăm triệu, bồi thường cho Tiêu Phàm cũng không tệ lắm.
"Ông chủ Đường, cám ơn ngươi."
Dương Vĩnh An nói.
Đường Tại Thiên khoát tay nói:
"Tiêu thiếu gia vui là được, chắc ngươi biết chỗ để xe của Tiêu thiếu gia rồi, ta cũng đã sang tên xe cho Tiêu thiếu gia rồi, hợp đồng để sẵn ở trên xe. Ngươi nhớ nghe điện thoại của tài xế chở hàng."
...
"Học trưởng, mười lăm phút trước, quản lý an ninh đã tới đưa tới chìa khóa xe. Có người đến tặng hai chiếc xe cho ngươi."
Tiêu Phàm vừa thức dậy sau khi nghỉ trưa thì Tô Ấu Vi nói. Hắn ngủ ở chung cư Tử Kinh, nhưng không phải ngủ chung với Tô Ấu Vi. Tạm thời Tô Ấu Vi vẫn chưa muốn để Tiêu Phàm bản thân là một hacker lợi hại. Mà bản thân Tiêu Phàm cũng có bí mật.
"Chắc là Dương gia bồi thường, chúng ta xuống lầu xem thử xe mới đi."
Tiêu Phàm mỉm cười nói.
Tô Ấu Vi kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm:
"Người tặng xe lúc đầu có năng lực lớn vậy sao? Thế mà khiến Dương gia bồi thường nhanh như vậy.”
“Năng lực của hắn không hề nhỏ."
Tiêu Phàm cười cười nói.
Không bao lâu sau, hai người Tiêu Phàm đã đến nhà để xe, chung cư Tử Kinh là chung cư cao cấp, nhưng giờ cũng có không ít người tụ tập cạnh hai chiếc xe, còn có người của bên quản lý an ninh trông chừng ở gần đó.
"Tiêu tổng, ngài tới rồi."
Thấy Tiêu Phàm, người bảo vệ vội vàng chào.
"Anh đẹp trai, đây là xe của ngươi à? Ta có thể vào trong ngồi một chút chứ?"
Có một em gái với dáng vẻ rất xinh đẹp ánh mắt lóe sáng nói. Tiêu Phàm bước qua một bên, em gái liền nhìn thấy Tô Ấu Vi phía sau Tiêu Phàm.
"Anh đẹp trai, coi như ta chưa nói gì đi."
Em gái có hơi lúng túng nói, dù giá trị nhan sắc của nàng không tệ, nhưng so với Tô Ấu Vi lại không chỉ kém hơn một bậc.
"Các vị, đều là hàng xóm với nhau, mọi người muốn nhìn lúc nào cũng được, nhưng đừng có xúm lại, cám ơn mọi người."
Tiêu Phàm cười cười nói, hắn nói xong rồi ấn vào chìa khóa xe Lamborghini hàng độc, Tiêu Phàm và Tô Ấu Vi đều nhanh chóng ngồi vào trong chiếc xe này.
"Ầm!"
Khởi động xe, Tiêu Phàm mang theo Tô Ấu Vi vội rời đi.
"Lamborghini hàng độc đó, trên mạng nói có giá tận một trăm triệu, không nghĩ tới hôm nay lại được nhìn thấy."
"So với người ta, chúng ta đều là quỷ nghèo mà thôi."
Có thể mua phòng ở chung cư Tử Kinh đều là người có tiền, nhưng giờ bọn họ đều ước ao hâm mộ, có thể lái được chiếc xe như vậy thì cần tài sản nhiều cỡ nào chứ?
"Học trưởng, ở trên này có viết tên của ngươi này, hiệu suất làm việc của nhà họ Dương cao vậy sao?"
Tô Ấu Vi ngạc nhiên nói. Tiêu Phàm nghiêng đầu đưa mắt nhìn bản hợp đồng trong tay Tô Ấu Vi. Dương Vĩnh An không thể nào nhanh như vậy đã chuẩn bị được hai chiếc xe này, hẳn là do Đường Tại Thiên chuẩn bị sẵn.
"Ấu Vi, giờ trong lòng ngươi thoải mái rồi chứ. Đúng rồi, ta còn biết một tin tức, Dương Vinh không phải là con trai ruột của cha hắn, ta đoán hắn và mẹ hắn sẽ bị đuổi ra khỏi cửa sướm thôi."
Tiêu Phàm cười ha ha nói, ánh mắt Tô Ấu Vi sáng lên:
"Nói như vậy, sau này hắn sẽ không đến gây phiền phức cho chúng ta nữa."
"Ừm."
Tiêu Phàm gật đầu.
Tô Ấu Vi đột nhiên sửng sốt nói:
"Học trưởng, đây là đường đến trường học mà."
Tiêu Phàm cười nói:
"Ta định đưa ngươi đi học đó. Mấy nay ta không có tiết, mà ngươi lại còn không ít tiết học, ngươi đi xuống từ chiếc xe này sẽ không còn người nào dám bám lấy ngươi nữa. Ngươi có thể nói với người khác rằng ngươi đã có bạn trai rồi. Cụ thể là ai thì trước mắt ngươi đừng nói ra, tạm thời ta vẫn không quen bị nhiều người nhìn chằm chằm lắm."
Tô Ấu Vi gật đầu.
Chung cư Tử Kinh cách trường học rất gần, chiếc xe nhanh chóng dừng trước cổng lớn của trường học, không ít người nhìn về phía chiếc xe.
"Nào, hôn một cái đi."
Tiêu Phàm cười híp mắt nói, sắc mặt Tô Ấu Vi ửng hồng, đầu nàng dựa sát vào hôn Tiêu Phàm một cái nhanh như chớp, nàng vội vàng xuống xe.
"Là Tô Ấu Vi."
"Xong rồi, xong rồi, nữ thần của ta bay đi mất rồi."
"Dương Vinh luôn xem Tô Ấu Vi là của riêng, chỉ e người này gặp rắc rối rồi."