Chương 54: Nghỉ Chân
Sau khi cúp điện thoại, Senji nhìn ba thi thể trong xe, vô cùng sợ hãi.
Lúc đó tốc độ xe vượt qua 150 cây số trên giờ, hắn thắt dây an toàn nên mới may mắn còn sống, dù vậy lúc này cũng be bét máu tươi, thậm chí vừa rồi còn hôn mê bất tỉnh hồi lâu.
"Đường Tại Thiên, ông đây có tám người thì chết bảy, ngươi còn đòi ông đây cho ngươi câu trả lời thỏa đáng à?"
Sangway gọi lại cho Đường Tại Thiên, tức giận gào thét.
Đường Tại Thiên kinh ngạc, chết bảy người?
"Người của ngươi chết là do bọn chúng vô dụng. Chính ngươi gây sự trước, đương nhiên phải cho ta lời giải thích, bằng không thì cùng chờ xem đi."
Đường Tại Thiên lạnh lùng nói.
Sangway cúp điện thoại, mặt mày âm trầm vô cùng. Nếu không phải quan hệ của Đường Tại Thiên và sĩ quan Kim quá tốt, ích lợi cũng gắn bó chặt chẽ thì gã đã giết chết Đường Tại Thiên từ lâu rồi.
"Tra xem đến cùng đã xảy ra chuyện gì. Trọng điểm tra kẻ đi cùng Dương Quân là ai?"
Sangway trầm giọng ra lệnh.
Gã cảm thấy chuyện này rất quái dị, Dương Quân mà khủng bố đến thế ư?
...
"Thật xin lỗi Tiêu thiếu, ta không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy."
Hai người Tiêu Phàm còn chưa ra khỏi địa giới Myanmar đã chạm mặt người tiếp ứng.
Đường Tại Thiên tự mình tới.
Tiêu Phàm lắc đầu:
"Không sao, ngươi cố gắng để chuyện này đừng ảnh hưởng tới ta nữa là được. Đúng rồi, số đao Đường kia không tồi, ta mua thêm hai mươi nghìn thanh nữa."
Ba nghìn năm một thanh đao, hai mươi nghìn thanh là bảy mươi triệu chẵn.
Hôm nay trong thẻ của hắn có năm mươi tư triệu, còn tám triệu tiền cọc ở chỗ Đường Tại Thiên nữa.
Tổng cộng cũng đủ bảy mươi triệu.
"Tiêu thiếu, ngươi không cần trả tiền hai mươi nghìn thanh đao này. Sangway làm ra chuyện như vậy, không bỏ ra mấy chục triệu thì đừng mong hòa giải. Ta có thể khấu bù khoản tiền này từ chỗ hắn."
Đường Tại Thiên trầm giọng nói.
Cho dù Sangway không chịu đền, Đường Tại Thiên cũng sẽ tự mình bỏ túi ra.
"Ừm."
Tiêu Phàm khẽ gật đầu.
Đường Tại Thiên thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Tiêu Phàm không chịu nhận, Đường Tại Thiên ngược lại sẽ cảm thấy quan hệ mình vất vả gây dựng phải chấm dứt tại đây.
Hơn một tiếng sau đó, đám người Tiêu Phàm về đến Thụy Lệ.
Tiêu Phàm không tới chỗ của Đường Tại Thiên mà tìm một khách sạn năm sao nghỉ lại.
Hắn định ở thêm hai ngày, kiếm lại ít tiền.
"Dương Quân, ngươi kể lại rõ ràng xem nào."
Đường Tại Thiên về tới nhà mình, trầm giọng hỏi.
Lúc Dương Quân gọi điện thoại cũng không nói tỉ mỉ, dọc đường về đây, Đường Tại Thiên cũng không tiện hỏi.
Dương Quân bắt đầu thuật lại tỉ mỉ từ đầu tới cuối.
Đường Tại Thiên chợt ngây người:
"Ngươi vừa mới nói Tiêu thiếu bắt được một viên đạn, sau đó ném viên đạn kia ra ngoài, giết chết một tên cưỡi xe máy của đối phương?"
Dương Quân gật đầu.
Đường Tại Thiên khiếp sợ không thôi.
Hắn biết chắc hẳn Tiêu Phàm sở hữu nội công không kém, lại không ngờ Tiêu Phàm có thể tay không bắt đạn, dù là trong đại gia tộc võ đạo chăng nữa, người như thế cũng hiếm hoi như lông phượng, sừng lân.
"Tiêu thiếu chắc chắn là thành viên cốt lõi của gia tộc võ đạo, nói không chừng còn là người thừa kế của gia tộc võ đạo. Nhất định phải làm tốt quan hệ với hắn."
Hai mắt Đường Tại Thiên lấp lánh tia sáng.
...
"Học trưởng, ngươi đang ở thành phố Z chứ? Nha Nha xuất viện rồi, viện trưởng muốn mời ngươi ăn cơm bày tỏ cảm ơn. Nha Nha cũng muốn tự mình cảm ơn ngươi."
Tiêu Phảm ngủ trưa dậy thì nhận được tin nhắn Wechat của Tô Ấu Vi.
"Ta không ở thành phố Z."
"Chờ khi nào ta về thì hai ta cùng nhau tới cô nhi viện thăm hỏi mấy người Nha Nha."
Tiêu Phàm trả lời.
Trong đầu hắn lại hiện lên gương mặt của Tô Ấu Vi.
Lúc đối diện họng súng, Tiêu Phàm nghĩ đến Tô Ấu Vi.
Khi đó hắn nghĩ, mình mà chết trong khi chưa kịp yêu đương lần nào thì có phải sống phí cả đời không?
Trong trường học, Tô Ấu Vi ngẩn người nhìn điện thoại di động.
"Cùng nhau à?"
Ánh mắt Tô Ấu Vi hơi khác thường.
"Vâng, học trưởng."
Thật lâu sau, Tô Ấu Vi mới đáp trả Tiêu Phàm.
"Ấu Vi, vừa rồi trông ngươi là lạ ấy. Có phải ngươi lén tìm bạn trai không?"
Một nữ sinh ngồi cạnh Tô Ấu Vi dò hỏi.
Tính tình cô gái này sang sảng, quan hệ với Tô Ấu Vi coi như không tệ.
"Làm gì có chuyện ấy."
Tô Ấu Vi vội vàng nói.
Nữ sinh nhìn chằm chằm Tô Ấu Vi, trợn tròn hai mắt:
"Trông ngươi sốt sắng lắm. Theo hiểu biết của ta với ngươi, dù không phải lén tìm bạn trai thì cũng là có người trong lòng. Mau khai ra, tình địch của ta là ai?"
Tô Ấu Vi tức giận:
"Không phải thật mà. Thầy sắp vào rồi đấy, nghiêm túc học bài đi."
Cô bạn kia bĩu môi.
"Ta chẳng thích tiết của thầy Hoàng, ánh mắt lão nhìn ngươi không đúng lắm đâu."
Tô Ấu Vi bất đắc dĩ ra mặt.
Nàng cũng không thích.
Nhưng đã chọn môn học rồi, đâu thể vì không thích thầy giáo mà không lên lớp được.