Chương 55: Tuyệt Đối Không Bạc Đãi Tiêu Thiếu
Tiêu Phàm đánh một giấc ngủ trưa trong khách sạn, sau đó tới chợ nguyên thạch.
Hắn vui sướng phát hiện, theo niệm lực tinh thần tăng mạnh, số lần nhìn xuyên thấu mỗi ngày lại tăng lên.
Trong vòng hai tiếng đồng hồ đại khái có thể xem bốn lần.
Cả ngày cộng lại cũng đã là mười lần.
So với lúc vừa bắt đầu thì tốt hơn nhiều lắm.
Hai ngày nháy mắt đã qua, Tiêu Phàm tổng cộng vận dụng nhìn xuyên thấu hai mươi lần, xem tám, chín mươi tảng nguyên thạch, chi trả ba mươi triệu mua năm tảng nguyên thạch.
Năm tảng nguyên thạch đều bị đưa tới chỗ của Đường Tại Thiên.
Còn chưa kịp cắt đá, Tiêu Phàm đã đi rồi.
"Ông chủ, đã cắt cả năm tảng nguyên thạch của Tiêu thiếu. Toàn bộ trúng lớn. Tổng giá trị phỉ thủy trong năm tảng nguyên thạch tạm định là một trăm năm mươi sáu triệu."
Miêu Hiểu Yến thán phục nói.
Nàng biết rõ Tiêu Phàm đổ thạch rất giỏi, lại không ngờ khủng bố đến nhường này.
Cả năm tảng đá đều trúng lớn, tốc độ kiếm tiền này còn nhanh hơn cướp ngân hàng.
"Giá bán dự tính đạt đến bao nhiêu?"
Đường Tại Thiên dò hỏi.
Giá do đám người Miêu Hiểu Yến định ra thường sẽ thấp hơn giá trên thị bán thực tế một chút.
Miêu Hiểu Yến suy nghĩ một thoáng:
"Nếu dùng thời gian hai tháng bán ra thì sẽ được khoảng một trăm bảy mươi triệu, nhưng nếu giữ hàng lại thì có nguy cơ dao động giá cả."
Đường Tại Thiên lạnh nhạt nói:
"Tuy có nguy cơ giá sẽ giảm, nhưng cũng có cơ hội giá tăng. Dùng giá một trăm bảy mươi triệu thu đi, lập tức chuyển khoản cho Tiêu thiếu."
Đường Tại Thiên không định kiếm lời tiền của Tiêu Phàm.
Nếu tiêu chút tiền là có thể duy trì quan hệ với Tiêu Phàm, Đường Tại
Thiên đều cảm thấy đáng giá.
"Tinh!"
Thành phố Z, Tiêu Phàm vừa xuống máy bay, mở di động lên đã nhận được tin nhắn của ngân hàng.
“16:55 Ngày 10 tháng 5, thẻ tiết kiệm số đuôi 9312 của quý khách hàng đã nhận được một trăm bảy mươi triệu nhân dân tệ, số dư thẻ hiện tại là 194 328 653.12 tệ.”
Tiêu Phàm nhìn tin nhắn mà ngẩn người.
Cứ thế đạt được một trăm triệu, còn tiếp cận hai trăm triệu tới nơi.
"Ông chủ Đường, ta vừa xuống máy bay, đã nhận được tiền. Ngươi không lỗ đấy chứ? Chuyện làm ăn thì phải hai bên cùng có lợi mới phải, như vậy mới có thể lâu dài."
Tiêu Phàm gửi tin nhắn cho Đường Tại Thiên.
Đường Tại Thiên nhanh chóng đáp trả:
"Tiêu thiếu yên tâm, chắc chắn không lỗ được, chỉ cần áp một thời gian, bán được cái giá này là chuyện đơn giản thôi."
Tiêu Phàm thầm nhủ trong lòng, đúng là Đường Tại Thiên nhường lợi cho hắn.
Hiện tại hắn đã có thể tự định giá được tám, chín phần mười, để người khác thu mua cũng không vượt qua một trăm sáu mươi triệu.
"Ông chủ Đường, sau này cứ mua bằng giá thị trường đi, bằng không sau này ta mua nguyên thạch sẽ trực tiếp đưa đi chỗ của người khác xử lý."
Tiêu Phàm trả lời.
Với hắn mà nói, hiện tại kiếm tiền không khó, không muốn mắc nợ Đường Tại Thiên trong phương diện này.
"Tiêu thiếu là khách hàng lớn lâu dài, không lý nào lại thu mua theo giá thị trường được. Ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi Tiêu thiếu, nhưng sau này cũng sẽ lưu lợi nhuận nhất định cho mình."
Đường Tại Thiên suy nghĩ một lát, sau đó trả lời.
"Cứ như vậy đi."
Tiêu Phàm ra khỏi sân bay, nhìn về phía hàng người chờ taxi, đông thật.
"Trên thẻ gần hai trăm triệu còn phải chờ taxi, nói ra ai tin chứ?"
Tiêu Phàm thầm nhủ trong lòng.
Hắn quyết tâm lần này về phải mau chóng đăng ký thi lấy bằng lái xe, xe Đường Tại Thiên tặng hắn còn đang phủ bụi trong góc kia kìa.
"Tiêu Phàm phải không?"
Có hai người đến gần Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm gật đầu, hỏi lại:
"Ta là Tiêu Phàm, hai người là..."
Một người trong đó lấy giấy tờ chứng minh ra:
"Tiêu tiên sinh, đây là giấy tờ của ta, hệ thống giám sát thấy ngươi có khoản tiền vốn di động rấ lớn, chúng ta tìm Tiêu tiên sinh xác minh nguồn gốc khoản tiền này. Nếu nguồn tiền không thành vấn đề, có lẽ Tiêu tiên sinh có thể cân nhắc đổi thành tiền gửi tiết kiệm định kỳ."
Tiêu Phàm khó hiểu:
"Chuyện thế này không phải gọi một cuộc điện thoại là xong à?"
Một người khác đằng hắng:
"Tiêu tiên sinh, hạn ngạch tiền của ngươi tương đối lớn, chúng ta vẫn nên trực tiếp tới gặp Tiêu tiên sinh thăm hỏi thì thỏa đáng hơn."
Tiêu Phàm nói:
"Hai người lái xe tới đây à?"
Hai người gật đầu.
Tiêu Phàm cười nói:
"Cho tôi quá giang về thành phố đi, có vấn đề gì hai người có thể hỏi trên đường."
Hai người nhìn nhau, không biết nói gì cho phải.
Bọn hắn biết rõ trong tài khoản Tiêu Phàm có gần hai trăm triệu, thế mà còn không có xe à?
Tiêu Phàm nhanh chóng vào xe của bọn họ.
"Khoản tiền năm mươi vạn ban đầu của tôi thì chắc hai người biết rồi, là tiền thưởng phát hiện tội phạm liên hoàn cấp A. Vài lần thay đổi hạn ngạch sau đó chắc mọi người cũng tra được chứ, ta đổ thạch kiếm lời."
Tiêu Phàm nói.
Hai người nọ một người lái xe, người kia ngồi với Tiêu Phàm ở ghế sau. Đối phương hỏi.
"Tiêu tiên sinh, ngươi chủ yếu chỉ cần diễn giải khoản tiền gần nhất, một trăm bảy mươi triệu tiền vào."
Khoản tiền này quá lớn, tổng bộ đã gửi văn kiện tới hỏi han.