Chương 56: Hạn Nghạch Chuyển Tiền
Tiêu Phàm nói:
"Cũng là đổ thạch kiếm lời, ta tiêu ba mươi triệu mua năm khối nguyên thạch, bán cho ông chủ Đường Tại Thiên bên Thụy Lệ, tổng giá trị là một trăm bảy mươi triệu. Nếu các ngươi không tin thì có thể tìm ông chủ Đường xác nhận lại. Số tiền này chắc sẽ không có vấn đề chứ hả?"
Người của ngân hàng vừa ghi chép vừa trả lời:
"Tiêu tiên sinh, chúng ta có tra được ngươi xuất cảnh, nếu khoản tiền này liên quan đến hành vi phạm pháp, bên phía ngân hàng sẽ đóng băng tài khoản."
Tiêu Phàm gật đầu:
"Nếu có vấn đề, các ngươi có thể đóng băng. Ta sẽ không đổi sang tiền gửi định kỳ, cũng sẽ không chuyển sang ngân hàng khác, nhưng ta có một điều kiện."
"Mời Tiêu tiên sinh cứ nói."
Tiêu Phàm:
"Tăng hạn ngạch chuyển tiền cao nhất của ta lên một trăm triệu. Ta tìm các ngươi mấy lần, các ngươi mới lề mề tăng hạn ngạch chuyển tiền mỗi ngày lên mười triệu. Với ta mà nói, như thế quá ít."
Đường Tại Thiên chuyển khoản tiền lớn cho hắn thì dễ dàng, hắn muốn chuyển ra ngoài lại vô cùng phiền toái.
"Tiêu tiên sinh, chúng ta cần hai ngày để xác nhận tin tức tương quan. Nếu tất cả không có vấn đề, chúng ta có thể xin cho ngài hạn ngạch chuyển tiền cao nhất mỗi ngày tới năm mươi triệu. Tạm thời ngài còn chưa thỏa mãn điều kiện chuyển tiền với hạn ngạch một trăm triệu."
Tiêu Phàm thầm than trong lòng. Đường Tại Thiên thoải mái chuyển ra một trăm bảy mươi triệu, chứng tỏ số dư trong tài khoản có thể phải trên một tỷ.
Xem ra hắn vẫn nghèo kiết xác.
"Được rồi, năm mươi triệu thì năm mươi triệu."
Tiêu Phàm gật đầu.
Dù là bỏ tiền mua nguyên thạch, trong tình huống thông thường mà nói, năm mươi triệu đã đủ rồi.
"Tiêu tiên sinh, có khả năng hai ngày này tài khoản của ngươi sẽ bị đóng băng tạm thời, rất xin lỗi vì gây ảnh hưởng đến tiên sinh."
Tiêu Phàm suy nghĩ một lát, bốn ngày nữa hắn mới đi tìm mấy người Dương An Nhân.
Đến lúc ấy mới cần kết toán khoản đuôi.
Đóng băng tài khoản hai ngày cũng không có vấn đề gì lớn.
"Được."
Tiêu Phàm gật đầu.
Hai người của ngân hàng thở phào nhẹ nhõm. Tiêu Phàm là khách hàng lớn, cũng không thể tùy tiện đắc tội.
"Tiêu tiên sinh, thật ra ngươi có thể cân nhắc chuyển một bộ phận tiền thành ký gửi có kỳ hạn. Ngoài ra, chúng ta có cố vấn quản lý tài sản chuyên nghiệp, có thể cung cấp phục vụ cho ngươi."
Tiêu Phàm lắc đầu, nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi, không muốn nói thêm gì nữa.
Nửa tiếng sau, xe vào tới nội thành.
"Đỗ bên kia đi."
Tiêu Phàm nói.
Tiêu Phàm xuống xe, lại vẫy taxi về trường học.
"Ấy?"
Chờ lúc thanh toán tiền taxi, điện thoại nhắc nhở thanh toán thất bại.
"Cái đệch, đóng băng nhanh thế à?"
Tiêu Phàm vội vàng lật xem số dư trong ví Wechat của mình, còn chẳng đủ năm tệ.
"Cái đó...bác tài chờ một lát nhé."
Tiêu Phàm thoáng xấu hổ.
Hắn nhanh chóng gọi điện thoại cho Thẩm Thần:
"Lão tứ, giang hồ cấp cứu, chuyển cho ta một nghìn tệ ví Wechat đi."
Thẩm Thần không hỏi nhiều, cúp điện thoại, sau đó lưu loát chuyển tiền cho Tiêu Phàm.
Không phải một nghìn mà là năm nghìn tệ.
"Tam ca dùng trước đi, nếu còn thiếu thì cứ nói."
Tiêu Phàm cười khẽ, ba người bạn cùng phòng của hắn thật sự không chê vào đâu được.
…
Trong ký túc xá, Thẩm Thần khó hiểu nói với Khổng Húc và Diệp Phi.
"Lão đại, nhị ca, từ trước đến giờ tam ca chưa từng mượn tiền chúng ta, các ngươi nói thử xem sao huynh ấy lại mượn tiền?"
Gương mặt Khổng Húc hiện lên vẻ trầm tư.
"Chẳng lẽ là do gần đây đang yêu đương, mà yêu đương thì tốn tiền mà?"
Diệp Phi lắc lắc đầu.
"Lão đại, huynh chưa hiểu rõ tam ca rồi, nhà lão tam không có ai cần giúp đỡ, thường thì không thể nào tiêu tốn đến mức phải đi mượn tiền, ta thấy chắc là có chuyện ngoài ý muốn."
Thẩm Thần trừng mắt,
"Chẳng lẽ là Tô Ấu Vi mang thai, định phá thai nhưng lại không đủ tiền?"
Khổng Húc: "..."
Diệp Phi: "..."
Thẩm Thần cười nói.
"Nghi ngờ của ta hợp lý mà, tam ca kim ốc tàng kiều, cô nam quả nữ trong đêm khuya vắng lặng có va chạm cướp cò không phải là chuyện rất bình thường sao?"
Khổng Húc nói.
"Nếu vậy thì không phải chúng ta nên nhắc nhở lão tam một chút sao, đệ tức mà phá thai sẽ không tốt cho thân thể, không bằng cứ trực tiếp sinh con ra là được."
Diệp Phi gật đầu.
"Có lý, ba người chúng ta làm cha nuôi chẳng lẽ còn để đứa bé thiếu ăn thiếu uống sao?"
Ba người, ngươi một lời ta một lời tiếp tục thảo luận.
"Cạch."
Không bao lâu sau, Tiêu Phàm trở về ký túc xá.
Ánh mắt ba người Khổng Húc quỷ dị nhìn về phía Tiêu Phàm.
"Ba người các ngươi lại sao thế hả, táo bón à?"
Tiêu Phàm khó hiểu nói.
Trầm Thần đi tới đóng chặt cửa lại, Khổng Húc ho nhẹ một tiếng rồi nói.
“Lão tam, ngươi cùng Tô giáo hoa phát triển đến mức nào rồi? Chúng ta là người một nhà nên ngươi đừng có mà giấu giếm."
Diệp Phi tiếp lời.
"Nếu thiếu tiền thì ngươi cứ nói thẳng với chúng ta là được.”
Thẩm Thần nói.
“Tam ca, ý của lão đại với nhị ca là nếu như Tô Ấu Vi mang thai, chi bằng cứ sinh hài tử ra, chi phí nuôi nấng hài tử có chúng ta ba người cha đỡ đầu hỗ trợ chi trả.”
Tiêu Phàm tức muốn ói máu.
"Các ngươi đang nói vớ vẩn cái gì vậy hả?"
"Ta không phải đã nói với các ngươi sao? Mối quan hệ của ta với nàng chỉ là chủ nhà cùng khách thuê phòng, còn hài tử...Các ngươi đầu óc tưởng tượng giỏi như vậy, sao không lên Cà Chua viết tiểu thuyết đi?"
Tiểu Phàm phỉ nhổ nói.