Chương 58: Thuê Nhà
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…"
Tiêu Phàm bấm gọi cho Tô Ấu Vi, vậy mà lại nghe thấy âm thanh báo thuê bao không liên lạc được.
"Sao lại tắt máy lúc này?"
Sắc mặt Tiêu Phàm hơi thay đổi, tình huống này không được bình thường. Bây giờ mới hơn sáu giờ chiều, không có ai lại tắt máy vào giờ này cả, hơn nữa vừa mới nãy trong ký túc xá, Tô Ấu Vi còn gọi điện thoại cho hắn.
"Lão đại các ngươi cứ từ từ mà ăn, điện thoại Tô Ấu Vi tự nhiên lại khóa máy, ta về bên kia nhìn một chút tránh có việc gì ngoài ý muốn."
Tiêu Phàm đứng lên nói.
Diệp Phi tiếp lời.
"Lão tam, có cần chúng ta đi cùng ngươi không? Nếu thật sự có việc gì ngoài ý muốn xảy ra, chúng ta còn có thể giúp đỡ một chút."
"Không cần đâu, các ngươi cứ tiếp tục ăn đi, chỉ là điện thoại di động tắt máy mà thôi, không cần đến bốn người chúng ta hưng sư động chúng cùng đi đâu."
Tiêu Phàm lắc đầu nói, nếu mà thật sự gặp phải hung thủ, lấy thực lực hôm nay của hắn giải quyết đối phương cũng dễ dàng.
"Lão tam, nếu có chuyện ngươi cứ gọi điện thoại cho chúng ta."
Khổng Húc nói, họ cũng không kiên trì nhất định phải đi.
"Ừm."
Tiêu Phàm nhanh chóng rời đi.
Họ đang ngồi ăn ở gần trường học, cách nhà hắn cũng không xa, Tiêu Phàm chạy bộ không tới 5 phút đã đến dưới chung cư. Tòa nhà tổng cộng năm tầng, nhà hắn ở tầng thứ ba. Chỗ cầu thang lên lầu, Tiêu Phàm gặp phải một nam nhân đeo khẩu trang đang mang theo một cái rương lớn. Nam nhân xách cái rương một cách thoải mái, hình như bên trong rương trống không.
"Ngươi mới thuê nhà ở đây à?"
Tiêu Phàm lên tiếng chào hỏi nói.
"Ừm."
Đối phương gật đầu một cái.
Tiêu Phàm cũng không nhiều lời, nhanh chóng vượt qua đối phương, lúc đến tầng ba, Tiêu Phàm dừng một chút, nghĩ nghĩ rồi đi thẳng lên lầu bốn.
Nam nhân này xách rương lên, đến tầng thứ ba hắn rẽ vào. Tròng mắt Tiêu Phàm hơi híp lại, lầu ba tổng cộng chỉ có 3 nhà, hắn thả niệm lực tinh thần ra, "nhìn thấy" nam nhân này vậy mà lại đang đi về phía cửa nhà của hắn.
"Răng rắc."
Cửa nhà của hắn bị đối phương mở ra rất dễ dàng.
"Đại ca, nhà ngươi ở đây à? Ta nhớ nhà này hình như là cho một cô gái thuê mà."
Tiêu Phàm đi vòng trở lại lầu ba nói.
Nam nhân đang cầm rương gật đầu một cái rồi bảo.
"Nàng là con gái của ta, bây giờ ta còn có việc bận, không nói chuyện với ngươi nữa."
…
Sắc mặt Tiêu Phàm trầm xuống, Tô Ấu Vi là cô nhi, mà nhà của hắn cũng không cho ai thuê.
"Cái rương to như vậy, Tô Ấu Vi sẽ không xảy ra chuyện chứ?"
Tiểu Phàm nghĩ nghĩ, cảm thấy sởn tóc gáy. Hắn lập tức vận dụng niệm lực tinh thần kiểm tra, trên người đối phương mang theo một con dao.
"CMN!"
Hắn ta định mở cửa vào phòng thì bị Tiểu Phàm hung hăng đá mạnh một phát vào mông.
"Đùng!"
"Aaaaa!"
Cửa phòng bị đụng phải đóng sầm lại, hắn hét lên thảm thiết, cơ thể hắn đập mạnh vào cửa chống trộm đến nỗi rơi mất hai chiếc răng cửa.
"Hét cái rắm."
Tiêu Phàm hoàn toàn không cho đối phương cơ hội phản kích, một bước tiến lên trực tiếp đập thẳng vào ót hắn, âm thanh thảm thiết đột ngột tắt lịm, hắn hôn mê bất tỉnh.
"Tô Ấu Vi, ngươi đừng có xảy ra chuyện nha."
Tiêu Phàm rút chìa khóa ra, nhanh chóng mở cửa, tranh thủ khi đối phương còn đang choáng váng, túm lấy đầu hắn lôi vào phòng như lôi một con chó chết.
"Hô!"
Tiêu Phàm thở phào một hơi.
Thấy Tô Ấu Vi ngã trên mặt đất, bên cạnh không có máu tươi, hơn nữa lồng ngực nàng vẫn còn hơi phập phồng, sắc mặt cũng hồng nhuận, hẳn là chỉ vừa mới hôn mê.
Tiêu Phàm thấy chiếc điện thoại của Tô Ấu Vi rơi hỏng nằm kế bên.
"Tô Ấu Vi, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi!"
Tiêu Phàm lắc nhẹ Tô Ấu Vi nhưng nàng không hề có dấu hiệu tỉnh lại. Hắn vội vàng lấy điện thoại ra, lập tức gọi 120.
"Thứ khốn nạn."
Tiêu Phàm lấy từ trong ngăn tủ ra một cuộn băng keo lớn, nhanh chóng trói chặt tay chân hắn ta, cuối cùng lại dùng băng keo dán quanh miệng hắn ta nhiều lần.
"Lương đội trưởng, ngươi dẫn hai người qua nhà ta mau, hình như ta lại bắt được một con cá lớn nữa rồi."
Tiêu Phàm gọi điện cho Lương Võ.
Lương Võ giật mình, chỗ Tiêu Phàm lại xảy ra chuyện gì rồi, chẳng lẽ kẻ chủ mưu đằng sau lại muốn giết người diệt khẩu sao?
"Ta sẽ lập tức đến ngay."
Lương Võ cúp điện thoại nhanh chóng lên đường.
Không lâu sau, Tiêu Phàm nghe thấy tiếng xe cứu thương, hắn lập tức bế Tô Ấu Vi lên và đi xuống lầu. Tô Ấu Vi nặng chưa đến một trăm cân, Tiêu Phàm trước khi cải thiện thể chất cũng có thể dễ dàng bế nàng ấy lên.
"Còn khá thơm, không biết nàng dùng nước hoa gì mà thơm thế."
Tiêu Phàm lẩm bẩm trong lòng, hắn không biết là Tô Ấu Vi không hề dùng nước hoa, mùi mà hắn ngửi được chính là mùi thơm cơ thể nhàn nhạt của Tô Ấu Vi.
"Là ta gọi điện thoại, người thuê nhà ta hôn mê, có lẽ là bị đánh thuốc mê rồi!"