Chương 6: Ngươi Cứ Đợi Đấy
Ngay vào lúc này, cửa phòng bị một lực rất mạnh đập tới. Tiêu Phàm biến sắc, chẳng nhẽ tên khốn Lưu Khôn vẫn còn đồng bọn? Cầm lấy cây gậy, Tiêu Phàm đi đến bên cửa, thông qua mắt mèo nhìn ra phía bên ngoài.
"Dương thiếu gia, mới sáng sớm ngươi đem người qua đây làm gì thế?”
Tiêu Phàm mở cửa, lạnh giọng nói. Ngoài cửa có 3 người, trong đó có một người Tiêu Phàm có quen biết, tên là Dương Vinh. Hắn là con nhà giàu, thường lái xe thể thao chạy vòng quanh trường học, là một người rất kiêu ngạo.
…
Dương Vinh lạnh lùng nói:
"Tiểu tử, ta thích Tô Ấu Vi, ngươi tốt nhất nên cách xa nàng ra một chút.”
“Ngươi tự mình soi mặt vào vũng nước tiểu mà xem, một kẻ nghèo hèn.”
"Nếu ta lại thấy ngươi đi cùng với Tô Ấu Vi, ta sẽ đánh gãy chân ngươi!"
Khóe miệng Tiêu Phàm lộ ra một nụ cười mơ hồ như có như không.
"Dương đại thiếu gia, có rất nhiều người theo đuổi Tô Ấu Vi, nhưng ngươi thực sự là kẻ ngu xuẩn nhất trong số đó."
Dương Vinh lửa giận dâng trào.
Tiêu Phàm cười như không cười nói:
"Ngươi đã đến đây vậy cũng biết rõ ta là cô nhi, ta cũng không có nhiều vấn đề cần phải lo lắng, ngươi thực sự muốn cùng ta liều mạng đánh một trận sao?”
Sắc mặt Dương Vinh hơi biến đổi, trong nháy mắt lòng bàn chân hắn phát lạnh.
"Ngươi...Ngươi còn dám giết người à?”
Dương Vinh giả vờ nghiêm mặt nói.
Tiêu Phàm cười như không cười nói:
"Con thỏ hoảng sợ còn dám cắn người đấy, ngươi cũng đừng lén lút giở trò sau lưng ta, sau này chỉ cần có người tìm đến ta gây rắc rối, ta liền tới tìm ngươi tính sổ."
“Mẹ kiếp, ngươi có biết nói lý lẽ không hả?”
Dương Vinh tức giận mắng.
Tiêu Phàm cười lạnh:
"Lý lẽ? Ngươi dẫn người tới đây là muốn nói phải trái đúng sai với ta à? Ta đứng ở chỗ này, các ngươi nếu muốn đánh người thì cứ nhào lên.”
“Đánh không chết được ta, thì ngươi cứ đợi đấy”
Sắc mặt Dương Vinh cực kỳ khó coi.
Nếu Tiêu Phàm quyết tâm liều mạng với hắn, tương lai hắn mỗi ngày đều phải sống trong lo lắng đề phòng.
“Tiêu Phàm, ngươi chỉ là một con cóc ghẻ, đừng hòng nghĩ tới việc ăn thịt thiên nga.”
“Chúng ta đi!”
Dương Vinh tức giận bỏ đi.
Tiêu Phàm lắc lắc đầu, chỉ như vậy? Mới nói mấy câu mà đã bị dọa chạy, hắn còn không có cơ hội hoạt động một chút gân cốt đây này.
Tất nhiên tốt hơn hết là cũng không cần có cơ hội như vậy.
Trêu chọc đến phú nhị đại như Dương Vinh cũng phiền toái.
Hơn nữa, dù là cô nhi nhưng hắn vẫn rất coi trọng mạng sống của mình đấy.
“Một tên ngu ngốc.”
“Hắn dẫn nguyên đám người tới cửa gây sự chỉ vì một tấm ảnh chụp lén mơ hồ.”
Tiêu Phàm âm thầm phỉ nhổ trong lòng.
Ngu ngốc như vậy, đừng nói là Dương Vinh bỏ tiền mua điểm vào trường họ nha?
“Tích, tích.”
Quay về phòng, điện thoại vang lên.
Là Tô Ấu Vi.
Tiêu Phàm đoán chắc Tô Ấu Vi cũng đã xem bài đăng.
"Học trưởng, ta nhìn thấy bài đăng trên diễn đàn của trường, không ngờ đến lại bị chụp lén. Học trưởng, qua mấy ngày nữa ta lại mời ngươi ăn cơm."
Điện thoại vừa được kết nối, Tô Ấu Vi đã vội nói.
Lúc này nếu họ lại bị chụp ảnh đi ăn cùng nhau, thì không biết sẽ bị đồn thổi thành như thế nào nữa.
"Được...không mời cũng không sao."
Tiêu Phàm nói.
Sau khi tùy tiện nói vài câu, Tiêu Phàm liền cúp điện thoại.
Bọn họ lại cũng không có quan hệ gì.
Không phải là bạn bè, Tô Ấu Vi chưa thuê phòng, nên cũng không phải là mối quan hệ chủ nhà cùng khách trọ.
Ở đầu dây điện thoại bên kia, Tô Ấu Vi sững sờ ôm lấy di động ngẩn người.
Tiêu Phàm cảm thấy chuyện xảy ra ngày hôm qua chẳng là gì, nhưng Tô Ấu Vi lại không cảm thấy như vậy.
Bị theo dõi, đối phương vẫn là tội phạm giết người hàng loạt cấp A, Tô Ấu Vi hiện tại nghĩ lại liền cảm thấy sợ hãi nổi da gà.
Nếu Tiêu Phàm không cứu nàng, Tô Ấu Vi biết rõ chắc chắn nàng sẽ không có kết cục tốt đẹp.
"Đúng rồi, ngày hôm qua điện thoại di động của Tiêu học trưởng đã bị đập bể."
"Ta nỗ lực cố gắng kiếm ít tiền, rồi đổi cho Tiêu học trưởng một chiếc điện thoại di động tốt hơn."
Tô Ấu Vi nghĩ thầm.
Vốn dĩ trong thẻ nàng còn hơn 1 vạn, nhưng hôm qua đến cô nhi viện, nàng đã chuyển 1 vạn đó vào tài khoản của cô nhi viện rồi.
Hiện tại nàng cũng không có nhiều tiền trong tay.
Nhân lúc ký túc xá không có ai, Tô Ấu Vi mở laptop nhanh chóng nhập mật khẩu vào, nàng đang giúp một công ty sửa lỗ hổng bảo mật.
Không ai biết rằng ngoài xinh đẹp, Tô Ấu Vi còn là một hacker hàng đầu.
Chỉ là Tô Ấu Vi chưa bao giờ lợi dụng khả năng hack của mình để kiếm tiền phi pháp, mỗi một đồng nàng kiếm được đều là tiền sạch sẽ.
Không lâu sau, tiếng khóa cửa ký túc xá vang lên.
Tô Ấu Vi nhanh chóng tắt màn hình máy tính.
Nàng âm thầm thở dài, vẫn là nên tìm một phòng thuê bên ngoài.
"Ấu Vi, ngươi và Tiêu Phàm thật sự là~"