Chương 7: Quá Đẹp Trai!
Nữ hài bước vào ký túc xá tên là Tống Khiết, nàng tò mò nhiều chuyện nói.
Tô Ấu Vi liếc nhìn Tống Khiết.
Với trí thông minh của mình, nàng đã sớm biết rằng Tống Khiết bị người ta mua chuộc rồi, khả năng hơn nữa là còn không chỉ có một người mua chuộc nàng ta.
Tô Ấu Vi lắc đầu: "Làm sao có thể? Hôm qua chúng ta tình cờ gặp phải một sự cố, nên sau đó cùng đi đến đồn cảnh sát để lập biên bản lấy lời khai mà thôi.”
“Nha..nha..”
“Ta biết mà, tướng mạo Tiêu Phàm bình thường, gia cảnh cũng không có gì tốt, căn bản không thể nào xứng với ngươi nha.”
Tống Khiết méo miệng chê bai.
Bộ dáng của Tiêu Phàm xuất hiện trong tâm trí Tô Ấu Vi. Nàng nghĩ Tiêu Phàm đẹp trai hơn nhiều so với ảnh chụp, đặc biệt là cú đá ngày hôm qua của Tiêu Phàm.
Quá đẹp trai!
"Tống Khiết, Tiêu học trưởng là một người rất tốt, ngươi đừng nói như vậy."
Tô Ấu Vi âm thầm cau mày nói.
Tống Khiết bĩu môi:
"Ấu Vi, ngươi thật là quá tốt bụng, thời nay làm người tốt có ích lợi gì? Lòng tốt chẳng lẽ còn có thể mài ra ăn sao?"
Tô Ấu Vi thần sắc có chút không vui.
Tống Khiết lập tức im lặng, nàng còn muốn dựa vào Tô Ấu Vi để đạt được lợi ích đây.
"Ài, ta phải dọn ra ngoài sớm hơn mới được."
Tô Ấu Vi nghĩ thầm.
Tuy nhiên, xung quanh trường có rất ít phòng trống, trong thời gian ngắn khó mà tìm được một ngôi nhà phù hợp yêu cầu của nàng.
...
Chớp mắt đã hai ngày trôi qua.
Đêm khuya, Tiêu Phàm cũng không ở nhà mình, hắn đang ở trong nhà kho đã thuê kia.
Trong kho hàng, những bao gạo đã được chất thành từng đống. Nhà kho này tương đối hẻo lánh, xung quanh cũng không có người ở. Nhưng đối với người vừa mới xem mấy clip ma quỷ, Tiêu Phàm cảm giác bên trong lẫn bên ngoài kho hàng, khắp nơi đâu đâu cũng có người. Nhà kho rộng hơn 500 mét vuông, không lớn cũng không nhỏ, nhưng đêm hôm khuya khoắt, một mình ở đây thật sự có chút sợ hãi run rẩy.
"Vô dụng...cái tài khoản này thật là vô dụng mà."
"Ta có nên đăng ký thêm cái tài khoản mới, dành thời gian xem nhiều nhiều mấy cái video người đẹp để nuôi tài khoản không nhỉ?"
Tiêu Phàm lẩm bẩm.
“Cháu yêu, ngươi chỉ chuẩn bị một chút này à?”
Trong nhà kho đặt một tấm gương lớn, trong gương đột nhiên truyền đến một giọng nói.
Tiêu Phàm vội nhanh chóng nhìn vào gương.
Trong gương không phải là gia gia của hắn Tiêu Hải sao?
“Một chút á?”
Tiêu Phàm trợn tròn mắt
“Trong thẻ của ta cũng chỉ có vẻn vẹn 10 vạn, thuê nhà kho tốn hết 8 ngàn, gạo ở đây tổng cộng 9 vạn.”
“Gia gia, người có 10 vạn tướng sĩ thủ hạ thật à?
Tiêu Hải thở dài một hơi:
"Hai ngày nay ta tuyển mộ thêm một nhánh đội ngũ, lại tăng thêm 2 vạn người, tổng cộng đã là 12 vạn người.”
“Cháu ngoan, sao trong thẻ của ngươi lại chỉ có 10 vạn?"
“Cha mẹ ngươi mới mất vài năm, chẳng lẽ tiền bồi thường ít như vậy sao?”
Tiêu Phàm sắc mặt âm trầm nói:
“Gia gia, năm đó tài xế lái xe gây tai nạn đã bỏ chạy, đoạn đường xảy ra tai nạn cũng không có camera giám sát, nên cảnh sát không tìm ra được tên khốn đó."
Sắc mặt của Tiêu Hải cũng trở nên khó coi.
Cha mẹ của Tiêu Phàm cũng chính là con trai và con dâu của hắn.
Đã mấy năm trôi qua, kẻ lái xe gây tai nạn vậy mà còn chưa tìm được, vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật?
“Thật vô lý! Tiêu Phàm, là nhi tử, ngươi nhất định phải tìm ra tên khốn kiếp đó!”
Tiêu Hải tức giận nói.
Tiêu Phàm khẽ thở dài một cái, đã 5 năm rồi, dù lúc đó còn chút manh mối thì bây giờ chúng có lẽ cũng đã biến mất rồi.
Muốn tìm ra thủ phạm cũng không dễ dàng?
“Gia gia, số gạo này ta làm sao chuyển cho người đây?”
“Người có thể truyền ít bảo thạch gì đó qua đây không, ta mang chúng đi bán lấy tiền mua đồ cho người.”
Tiêu Phàm mở miệng hỏi.
Vàng thì không dễ xử lý, nếu mà có bảo thạch thì tốt, bán một viên cũng kiếm được không ít tiền đâu.
Tiêu Hải ho nhẹ một tiếng nói:
"Đồ vật thật ta tạm thời còn không có năng lực truyền qua cho ngươi. Đồ vật từ ngươi bên này truyền đến thì dễ dàng, nhưng ở chỗ ta truyền qua cho ngươi lại rất khó."
“Ngươi đem gương chạm vào đồ vật là có thể truyền qua được rồi.”
Tiêu Phàm cầm gương lên chạm vào một đống gạo lớn, đống gạo nhanh chóng biến mất.
Một đống 5 tấn, tổng cộng có sáu đống, chẳng mấy chốc toàn bộ 30 tấn gạo bên trong kho hàng đã biến mất.
"Cháu yêu, ngươi vẫn phải nghĩ biện pháp kiếm thêm lương thực. Trước mắt chỗ lương thực còn lại, bao gồm cả của ngươi vừa chuyển tới cũng không chống chọi được bao lâu.”
“Đói bụng là thực sự không có sức chiến đấu”
Tiêu Hải bất đắc dĩ nói.
Tiêu Phàm vẻ mặt mong đợi nhìn Tiêu Hải.
Tiêu Hải cả giận nói:
"Ta là gia gia của ngươi, ta chẳng lẽ không cho ngươi lợi ích gì sao?”
“Không Minh Kính có hạn chế, nếu không chỉ cần một tia ý thức ta có thể đem toàn bộ đồ tốt đều truyền cho ngươi.”
Tiêu Phàm ho nhẹ một tiếng nói:
“Gia gia, mỗi lần người cho ta một chút cũng là tốt rồi.”
Tiêu Hải suy nghĩ một chút rồi nói:
“Gia gia truyền cho ngươi thấu thị năng lực.”
“Thực lực của ngươi hiện tại chưa đủ, dùng bừa bãi sẽ tiêu hao sinh lực. Ngươi mỗi ngày chỉ có thể sử dụng nó ba lần.”
“Nhớ chưa.”